Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 803
Vân Phi Dương hôn mê ba ngày ba đêm còn chưa thức tỉnh, Lâm Chỉ Khê một mực chiếu cố hắn, không rời phòng nửa bước.
“Két.”
Cửa phòng bị đẩy ra rất nhẹ nhàng.
Mục Oanh từ bên ngoài đi vào, nói khẽ:
– Lâm tỷ tỷ, tỷ nghỉ ngơi đi, để muội chiếu cố Vân đại ca cho.
– Không có việc gì.
Lâm Chỉ Khê mặc dù có chút rã rời, nhưng lại không yên lòng Vân Phi Dương, nên vẫn kiên trì.
Mục Oanh ngồi trên ghế xa xa nhìn qua.
– Oanh Oanh, muội ngồi xa như vậy làm gì?
Lâm Chỉ Khê phất phất tay, nói:
– Tới đây.
Mục Oanh không đi qua.
Dưới cái nhìn của nàng, Lâm Chỉ Khê là vị hôn thê của Vân Phi Dương, ngồi tại cạnh giường là đúng, mà mình có thể đi vào phòng đã thỏa mãn.
Lâm Chỉ Khê như hiểu rõ, mình ở đây sẽ để cho nàng càng câu nệ, vì vậy nói:
– Oanh Oanh, ta có chút mệt, đi nghỉ trước, muội đến chiếu cố huynh ấy đi.
– Lâm tỷ tỷ, muội nhất định sẽ chiếu cố Vân đại ca thật tốt.
Mục Oanh đứng lên đưa tiễn.
Lâm Chỉ Khê ra khỏi phòng.
Lương Âm và Lăng Sa La đang đứng trước cửa.
Hai nữ ngày ngày chờ bên ngoài lại không dám tiến vào, tâm tính các nàng và Mục Oanh không khác gì nhiều, cho rằng Lâm Chỉ Khê mới là nữ nhân danh chính ngôn thuận của Vân Phi Dương.
– Huynh ấy không có sao chứ?
Lương Âm hỏi.
Lâm Chỉ Khê nói:
– Vào xem chẳng phải sẽ biết?
Lương Âm và Lăng Sa La giật mình.
Nhưng rất nhanh đã cùng nhau đi vào phòng.
Lâm Chỉ Khê lắc đầu, thầm nghĩ:
– Tên kia đến cùng có cái gì tốt để cho chúng ta mong nhớ lo lắng như thế đây.
– Lâm tỷ tỷ!
Mục Oanh trong phòng mừng rỡ hô:
– Vân đại ca tỉnh!
Vân Đại Tiện Thần từ hôn mê tỉnh lại, khi hắn vừa mới mở mắt đã thấy chúng nữ đang nhìn mình chằm chằm.
Cái này mới là cuộc sống nè.
Vừa mở mắt thì có nhiều mỹ nữ ở bên người, đổi lại người khác, ước gì ngày ngày hôn mê đây.
Lâm Chỉ Khê hỏi:
– Huynh không sao chứ?
– Không có việc gì.
Vân Phi Dương đứng dậy, lắc lắc cánh tay, cảm giác vô cùng nhẹ nhàng và linh hoạt, nắm chặt song quyền, lực lượng mạnh mẽ ngưng tụ trong kinh mạch, sau đó cười rộ lên.
Chúng nữ thấy hắn cười bình thường, lo lắng trong lòng triệt để buông xuống.
– Ta hôn mê bao nhiêu ngày rồi?
– Ba ngày ba đêm.
– Lâu như vậy?
Vân Phi Dương nhìn về phía chúng nữ, xin lỗi nói:
– Thật xin lỗi, để cho các nàng lo lắng.
– Cắt.
Lương Âm bĩu môi, nói:
– Người nào lo lắng huynh.
Nói rồi ngạo kiều quay người rời đi.
Lăng Sa La lên tiếng.
– Ta còn muốn luyện chế thuốc độc, đi trước.
Mục Oanh cười nói:
– Vân đại ca, muội đi tu luyện, huynh nghỉ ngơi cho tốt.
Lâm Chỉ Khê không nói chuyện nhưng cũng quay người rời đi, rất nhanh, gian phòng chỉ còn lại một người Vân Phi Dương.
– Không phải đâu chứ.
Hắn sụp đổ nói:
– Ta vừa thức tỉnh, vẫn là người bị thương, các nàng không thể quan tâm ta lát nữa à?
Hôm sau.
Vân Phi Dương ra khỏi phòng.
Cảm giác mệt mỏi do chín lần Thối Cốt sinh ra đã tiêu trừ lúc hôn mê, hiện tại tinh thần hắn vô cùng phấn chấn.
Bọn người La Mục còn hưng phấn xông lại, hỏi:
– Phi Dương ca, ngươi không sao chứ?
– Không sao.
Vân Phi Dương vỗ ngực đáp.
“Hắc hắc.”
La Mục xoa xoa tay, nói:
– Đi diễn võ trường khảo nghiệm lực lượng nhỉ.
– Đi.
Vân Phi Dương lúc này đi về diễn võ trường, hắn cũng muốn biết khi mình đột phá đến Thối Cốt Kỳ thì thực lực sẽ mạnh bao nhiêu.
Đậu Tất và Lam Sấu ba người cũng chạy tới, nhìn thấy tứ sư đệ không có việc gì, nhất thời buông lỏng một hơi.
– Tông Chủ, tiểu tử kia tỉnh rồi.
Trong thư phòng, Tả Tư Âu cười nói.
Trưởng lão này sau khi được cứu một mực bế quan liệu thương, mấy ngày gần đây mới xuất quan.
Cuồng Ngạo Thiên đứng trước cửa sổ, nói:
– Lão Tả, xem thử thực lực tiểu tử kia thế nào đi.
Tả Tư Âu nói:
– Giao cho đám Đậu Tất không được sao mà còn cần đến ta xuất mã?
Cuồng Ngạo Thiên nói:
– Ba tên kia không phải đối thủ của Phi Dương.
Tả Tư Âu ngạc nhiên.
Đậu Tất gần đây đột phá đến Luyện Tâm Kỳ tầng chín, Lam Sấu và Hạng Cô cũng bước vào Luyện Tâm Kỳ lại không phải đối thủ của tiểu tử này?
Hắn nói:
– Nói đùa sao.
Cuồng Ngạo Thiên liền nói:
– Dù Hư Không cảnh như người, không sử dụng thực lực nhất định mà muốn áp chế hắn cũng không dễ dàng.
Khóe miệng Tả Tư Âu co giật.
Diễn võ trường.
Vân Phi Dương đứng trước trắc thí thạch.
Vô số ánh mắt đều đang nhìn hắn, suy đoán tên này có thể đánh ra lực lượng mạnh cỡ nào.
“Hô!”
Vân Phi Dương hít sâu, khí vận đan điền, tay phải nắm thật chặt, bàng bạc thuần nguyên lực cấp tốc ngưng tụ.
“Xoát —— “
Đột nhiên, Tả Tư Âu bay đến, hữu chưởng vung lên ngưng tụ ra ba ngàn trọng thuần nguyên lực đập tới.
– Ừm?
Vân Phi Dương khẽ nhíu mày.
Lúc này dịch ra một bước, hời hợt trốn đến mấy trượng bên ngoài.
– Ui trời.
– Tiêu sái như thế?
Mọi người trợn tròn mắt.
Vân Phi Dương cũng ngoài ý muốn, hắn không ngờ mình chỉ tránh né theo bản năng, bước ra một bước đã lui xa như vậy.
– Hảo tiểu tử!
Tả Tư Âu nói:
– Né tránh rất tiêu sái.
Nói rồi thi triển Cuồng Nộ Quyền, thuần nguyên lực tăng lên 5000 trọng!
Vân Phi Dương không tránh, hắn giẫm bộ pháp Điên, vung vẩy Diệp Khai Phong Quyền nghênh đón.
“Bành bành!”
Trong nháy mắt, hai người đánh hơn mười chiêu.
Làm người xem, La Mục và bọn người Đậu Tất trợn mắt hốc mồm, bọn họ thực nhìn không hiểu, Vân Phi Dương đến cùng đang thi triển quyền pháp gì hay chỉ đang đánh loạn.
Tả Tư Âu lui lại nói:
– Xú tiểu tử, cái quyền pháp gì đây?!
Hắn đánh cực kỳ biệt khuất, bởi vì quyền pháp của tiểu tử kia không có quy luật mà theo, hoàn toàn tựa như người điên, thậm chí có mấy lần bị đánh trúng.
Vân Phi Dương sờ mũi một cái, cười nói:
– Ta gọi cái này là, loạn quyền đánh chết lão sư phụ!
Nói rồi lần nữa thi triển Diệp Khai Phong Quyền đập tới, vẫn như cũ không có thói quen để bắt theo, vẫn cho người ta cảm giác điên điên khùng khùng.
Cuồng Ngạo Thiên ngạc nhiên hô.
– Vũ kỹ thật cổ quái.
Vị Tông chủ này cũng bị Diệp Khai Phong Quyền của Vân Phi Dương làm kinh hãi.
“Bành bành!”
Vân Phi Dương và Tả Tư Âu lại đấu mười mấy chiêu.
Đậu Tất đang quan chiến ngưng trọng nói:
– Quyền pháp của Tứ sư đệ hoàn toàn không đứng đắn nhưng lại biến hóa ngàn vạn, đổi thành ta, chỉ sợ chịu không được mấy chiêu.
Đại sư huynh không được.
Lam Sấu và Hạng Cô lại càng không cần phải nói.
– Xú tiểu tử!
Tả Tư Âu bị đánh càng phiền muộn, hắn lần nữa lui giữ, quát:
– Ta muốn bạo phát Chân Long Lực!
5000 trọng thuần nguyên lực rất khó chiếm được tiện nghi, chỉ có thể động dụng Chân Long Lực!
Vân Phi Dương cười nói:
– Trưởng lão, đối chiêu vừa rồi, ta cũng chỉ làm nóng người đơn giản thôi.
– Đủ cuồng!
Tả Tư Âu ngưng tụ nhất trọng Chân Long Lực, lần nữa tiến lên, bên trong quyền đầu hiện ra một đầu rồng như ẩn như hiện.
Đây là Chân Long Lực.
Cường giả Chân Long kỳ trở lên thi triển đi ra có thể dùng mắt thường quan sát được. Đương nhiên, hình rồng thì căn cứ theo sự yêu thích của người thi triển.
Có người muốn trang bức, sẽ bộc phát ra từng hình Chân Long, có người không muốn bại lộ thực lực, ẩn trong vô hình.
Vân Phi Dương chẳng sợ hãi, chính diện nghênh đón, quyền pháp thi triển bạo phát lực lượng lại không kém gì đối phương!
Cuồng Ngạo Thiên nói:
– Thuần nguyên lực của hắn ít nhất cũng vạn trọng a!
Không sai.
Vân Phi Dương hiện tại bạo phát thuần nguyên lực đã đạt tới vạn trọng. Tuy cường độ không bằng Tả Tư Âu, nhưng khí thế lại ngang hàng!
Nói cách khác.
Tên này hiện tại nếu có cảnh giới Phá Toái cảnh đại viên mãn, lập tức có thể chuyển hóa Chân Long lực bước nhập Hư Không cảnh!
– Tứ sư đệ quá mạnh.
Đậu Tất chấn kinh.
Hắn là Luyện Tâm Kỳ tầng chín, ỷ vào Cuồng Kinh và Cuồng Kỹ mới bộc phát ra hơn sáu ngàn trọng thuần nguyên lực thôi.
Lam Sấu cảm khái:
– Ba người chúng ta đồng loạt ra tay cũng chưa hẳn là đối thủ của tứ sư đệ.
Hạng Cô che ngực, sụp đổ nói:
– Thật khó chịu, ta muốn khóc a.