Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 784
– Lạc muội, muội đã nói chờ ta mười năm, bây giờ mới qua ba năm, vì sao đã thành hôn cùng người khác!
Trên vách đá truyền đến tiếng rống giận dữ của Diệp Khai.
Vân Phi Dương làm quần chúng cũng bất đắc dĩ lắc đầu.
Hắn biết.
Tên này rất yêu Hoa Lạc.
Nếu không sẽ không trong ba năm tu luyện không màng sống chết, mà đột nhiên biết được nữ nhân mình thích thành hôn cùng người khác, tuyệt đối là đả kích tàn khốc nhất.
Mẹ kiếp.
Nếu chuyện này phát sinh trên người mình, lão tử dù đánh bạc sinh mệnh cũng muốn làm thịt cái tên họ Lê kia!
Diệp Khai không có tính cách cực đoan như Vân Phi Dương cũng không có thực lực đi làm thịt đệ nhất thiên tài.
Hắn đè ép thống khổ, lên đường trong đêm tiến về Hoa Gia, tiến về khu rừng phong kia.
Hắn muốn đi tìm Hoa Lạc hỏi cho rõ.
Có lẽ tâm hữu linh tê, Diệp Khai đi vào rừng phong, nữ hài xinh đẹp kia cũng đến.
Ba năm sau.
Hoa Lạc càng đẹp.
Nhưng dưới táng cây phong, trên gương mặt xinh đẹp không có mỉm cười, chỉ có vô tận ưu sầu.
– Lạc muội.
Diệp Khai gần như khàn khàn nói:
– Không phải đã nói chờ ta mười năm sao?
Hoa Lạc nhìn hắn, nước mắt rơi, nức nở nói:
– Phụ thân gả ta cho đại công tử Lê gia.
Ngực Diệp Khai truyền đến đau nhức kịch liệt, hắn hỏi:
– Muội…muội đồng ý?
Hoa Lạc đáp:
– Ta cự tuyệt nhưng phụ thân vẫn tự tiện định ra hôn ước với Lê gia.
Tâm lý Diệp Khai dễ chịu hơn một chút.
Hắn đi tới, nắm tay nàng, nói:
– Lạc muội, chúng ta đi thôi, rời khỏi nơi này.
Vân Phi Dương gật đầu.
Kẻ này cũng tạm được, biết mang theo nữ nhân mình bỏ trốn.
Hoa Lạc đẩy hắn ra tay, khóc nói:
– Khai ca, ta không thể đi.
– Vì cái gì?
– Nếu như ta đi, khẳng định sẽ đắc tội Lê gia, mà Hoa Gia sẽ có tai họa diệt môn.
Lê gia.
Siêu nhất lưu thế lực Tiểu Thần Giới.
Nếu như Hoa Lạc rời đi, đến ngày đại hôn mà Hoa Gia không giao được người, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.
– Chẳng lẽ, muội muốn gả cho đại công tử Lê gia?
Diệp Khai thống khổ.
Nước mắt Hoa Lạc rơi như mưa, nói:
– Khai ca, ta không có lựa chọn nào khác.
– Không có lựa chọn nào khác…
Diệp Khai nỉ non, cười ha hả như điên.
– Khai ca, ta có lỗi với huynh…
Hoa Lạc tới gần một bước, nhón chân hôn qua.
Cùng lúc đó.
Quần áo trên người nàng tróc ra từng mảnh hiển lộ ra da thịt trắng như tuyết.
Hiển nhiên.
Hoa Lạc tính giao tấm thân xử nữ của mình cho Diệp Khai để đền bù việc mình không còn lựa chọn nào khác.
“Khụ khụ.”
Vân Phi Dương đứng bên cạnh, nhất thời có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn chững chạc đàng hoàng nhìn xem.
Nhưng.
Thời khắc mập mờ mấu chốt, hình ảnh lần nữa chuyển biến.
Con bà nó.
Vân Phi Dương xém chút nhảy dựng lên.
– Mà thôi.
– Trộm xem người ta đóng phim heo, thực không đạo đức.
Hắn bình tĩnh lại.
Hình ảnh xuất hiện lần nữa đã chiếu cảnh phủ đệ giăng đèn kết hoa, khách mời nối liền không dứt, có thể nói phi thường náo nhiệt.
Vân Phi Dương biết, đây nhất định là ngày đại hôn giữa Hoa Lạc và đại công tử Lê gia kia.
Chỉ là.
Tại sao lại xuất hiện ở nơi đây, chẳng lẽ Diệp Khai cũng tới tham gia hôn lễ của nữ nhân mình?
“Oanh!”
Ngay lúc này, trong phủ đệ truyền đến một tiếng vang thật lớn, liền thấy một bóng người phun máu bay từ bên trong ra ngoài.
Sau khi hắn hạ xuống.
Vân Phi Dương mới nhìn rõ người này là Diệp Khai.
Hắn giống như bị thương rất nặng, sắc mặt tái nhợt, nhìn qua cực độ suy yếu.
“Hừ.”
Mấy tên cường giả đi tới, cười lạnh nói:
– Một tên rác rưởi dám đến Lê gia ta nháo sự, không biết sống chết.
– Lạc muội.
Diệp Khai nằm trên mặt đất, thần chí không rõ hô.
Vân Phi Dương bất đắc dĩ lắc đầu.
Nữ nhân của mình kết hôn cùng người khác là đả kích tinh thần rất lớn, chịu không nổi, khẳng định sẽ điên.
Đêm khuya.
Diệp Khai kéo thân thể suy yếu du đãng trong thành, tinh thần hắn đã sụp đổ, thật giống như một cái xác không hồn.
– Người này làm sao thế?
– Hình như là một kẻ ngu si.
Mấy tên say rượu dừng lại, không có ý tốt cười rộ lên.
Diệp Khai thần chí sụp đổ bị bọn họ hung hăng khi nhục một hồi ngã trên mặt đất.
Vân Phi Dương nhìn lấy hết thảy.
Nói thật, hắn muốn đi lên hỗ trợ, muốn hung hăng đánh đám hỗn đản này một trận.
Đáng tiếc.
Đây là mộng cảnh, là trí nhớ đã từng phát sinh, mình chỉ có thể nhìn.
Mùa đông khí trời rất lạnh, Diệp Khai nằm trên mặt đất lại không cảm giác được lạnh lẽo bởi vì tâm hắn còn lạnh hơn.
– Một người đại nghị lực như thế vẫn bị tình thương tổn.
Vân Phi Dương thở dài.
Anh hùng không qua ải mỹ nhân, quả nhiên không phải thuận miệng nói chơi.
Diệp Khai lạnh như băng nằm một đêm, cho đến ngày thứ hai, mới ngơ ngơ ngác ngác đứng lên.
“Haha!”
“Ha ha ha!”
Hắn đứng trên đường phố giữa đám người mở hai tay ra cười lớn.
– Thật xúi quẩy, sáng sớm đã gặp người điên.
Người qua đường hiện ra vẻ chán ghét.
Diệp Khai điên điên khùng khùng đi đi lại lại trong thành, sau cùng bị võ giả đuổi ra ngoài, ném vào hoang sơn dã lĩnh.
Một mình hắn tự nhủ:
– Còn bảy năm, bảy năm, Lạc muội đang chờ ta.
Nói rồi.
Xông vào sơn lâm tìm kiếm hung thú cường đại, dựa vào tiềm thức võ đạo điên cuồng chém giết.
– Bảy năm.
– Còn bảy năm!
– Lạc muội, chờ ta, ta nhất định sẽ trở thành cường giả, ta sẽ chứng minh cho phụ thân nàng thấy!
– Xem ra, tên này đã triệt để điên, trí nhớ còn dừng lại thời điểm ước hẹn cùng Hoa Lạc.
Vân Phi Dương thầm lắc đầu.
Hắn có muốn tính toán cưỡng ép thoát khỏi mộng cảnh. Dù sao, tên này đã điên, không cần thiết nhìn nữa.
– Hửm?
Đột nhiên, Vân Phi Dương khẽ nhíu mày.
Hắn ý thức được, Diệp Khai tuy điên nhưng thi triển quyền pháp và thân pháp lại ẩn chứa một loại huyền diệu nào đó.
– Ảo giác?
– Hay do tên này thi triển lung tung?
Mang theo nghi vấn, Vân Phi Dương từ bỏ thoát mộng, tiếp tục xem tiếp.
Mộng cảnh tại tiếp tục.
Diệp Khai vẫn đang chém giết hung thú.
Vân Phi Dương cẩn thận quan sát, rốt cục phát hiện, quyền pháp tên này mặc dù loạn, nhưng tới tới lui lui cũng có mấy chiêu huyền ảo.
Tuyệt đối là một loại quyền pháp nào đó!
Mà.
Phối hợp bộ pháp điên không có thói quen, nếu nắm giữ được nó, sau đó đánh nhau với người khác, tuyệt đối sẽ tạo ra bất ngờ.
– Chẳng lẽ lại, sau khi tên này điên may mắn lĩnh ngộ ra được một loại quyền pháp hoàn toàn mới?
Cuối cùng.
Vân Phi Dương cẩn thận ghi nhớ quyền pháp Diệp Khai thi triển khi chém giết hung thú, sau đó bắt đầu không ngừng diễn luyện.
Thời gian trôi qua.
Lại qua ba năm.
Diệp Khai bằng vào chấp niệm không phai mờ trong lòng cùng quyền pháp không có ra chiêu cố định điên cuồng tu luyện, điên cuồng chém giết.
Cảnh giới cũng từ Phá Toái cảnh bước vào Hư Không cảnh sau đó đến Hư Không cảnh đại viên mãn!
Ba năm Phá Toái cảnh, ba năm Hư Không cảnh đại viên mãn, tốc độ như thế nếu truyền ra ngoài, tuyệt đối rung động thế nhân.
Đương nhiên.
Đi qua ba năm trong mộng cảnh, mà Vân Phi Dương chứng kiến hết cũng chỉ qua một đoạn thời gian rất ngắn.
Cũng trong khoảng thời gian ngắn này.
Hắn đã triệt để ghi nhớ quyền pháp Diệp Khai thi triển, đồng thời thi triển rèn luyện thuần thục.
Vân Phi Dương nói:
– Người điên này lại sáng tạo ra một loại quyền pháp đặc thù, ta có thể tập luyện, xem như duyên phận, gọi là Diệp Khai Phong Quyền đi.