Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 783
Nắp quan tài đột nhiên mở truyền ra khí tức kỳ quái để Vân Phi Dương bất ngờ.
Hắn muốn kéo Mục Oanh về nhưng vẫn chậm, bởi vì khí tức sớm đã đập vào mặt.
Tuy Mục Oanh sớm có cảnh giác hình thành phòng ngự kết giới quanh thân nhưng vẫn bị xuyên thấu.
“Ông.”
Thần sắc nàng đột nhiên ngốc trệ, phảng phất như mất ý thức.
– Oanh Oanh
Vân Phi Dương vừa hô một câu, cỗ khí tức kia cuốn tới, xuyên thấu phòng ngự kết giới của hắn.
Tu vi Mục Oanh không cao, bị hơi thở xuyên thấu thì có thể hiểu.
Nhưng.
Vân Phi Dương hình thành phòng ngự kết giới cực mạnh, hơn nữa còn thi triển Nghịch Thiên Quyết!
– Phiền phức.
Hắn thầm nghĩ.
Sau một khắc, khí tức thẩm thấu da thịt, tiến nhập thể nội, giống như sóng biển gào thét, đánh thẳng vào Thức Hải.
Dát.
Ánh mắt Vân Phi Dương tan rã, mất ý thức.
– Bỉ Ngạn Hoa.
– Mở Bỉ Ngạn.
– Hoa nở không thấy lá.
– Gặp lá không nở hoa.
– Hoa lá không gặp gỡ, sinh sinh tương khắc…
Trong cung điện vang lên âm thanh ưu thương, mà Mạn Châu Sa Hoa kia thì hơi run rẩy.
Vân Phi Dương mất đi ý thức bỗng nhiên tỉnh táo lại, trước mắt không còn là cung điện và quan tài đá mà là một rừng phong đỏ rực, cảnh sắc hợp lòng người, đẹp không sao tả xiết.
Vân Phi Dương đứng trong rừng, nhìn hoàn cảnh hư thực đan xen, mặt lộ vẻ ngưng trọng:
– Mộng?
– Khai ca.
Nhưng vào lúc này, sau lưng Vân Phi Dương xuất hiện một nữ hài xinh đẹp rung động lòng người, trên mặt nàng mang mỉm cười hạnh phúc.
Gọi ta?
Vân Phi Dương khẽ giật mình.
– Lạc muội, ta ở đây.
Đột nhiên, một nam tử anh tuấn uy vũ từ trên cây nhảy xuống, phất tay về phía nữ hài xinh đẹp.
Hai người cũng không phát hiện Vân Phi Dương.
– Quả nhiên là mộng cảnh.
Vân Phi Dương âm thầm lắc đầu.
Hắn đã đoán ra, cỗ khí tức vừa rồi có năng lực khiến người ta tiến vào mộng cảnh.
Xác thực mà nói.
Mộng này là chân thực của người nào đó cố ý truyền lại cho mình.
– Oanh Oanh chắc cũng đã tiến vào mộng cảnh, cũng giống như mình, nhìn thấy một màn giống nhau.
Vân Phi Dương buông lỏng một hơi.
– Vậy mà lưu lại mộng cảnh loại này, xem ra do mộ chủ lưu lại.
– Ta ngược lại muốn xem trí nhớ lưu lại này có dụng ý gì.
Vân Phi Dương hai tay ôm ngực, hứng thú xem phim.
– Khai ca.
Nữ tử chạy tới, đứng trước mặt nam tử, chắp tay sau lưng, cười nói:
– Ta đột phá đến Hư Không cảnh rồi.
Vân Phi Dương ngạc nhiên.
Nàng này nhiều nhất chỉ hai mươi tuổi vậy mà đột phá đến Hư Không cảnh, tuyệt đối là thiên tài trong thiên tài.
Nam tử nghe vậy, trong ánh mắt lóe ra vẻ cô đơn, nhưng rất nhanh khôi phục, cười nói:
– Lạc muội thật lợi hại!
Cô bé nói:
– Khai ca, ta chỗ này còn có rất nhiều linh thạch, huynh cầm lấy đi hấp thu đi.
Nam tử nói:
– Muội vừa mới đột phá, rất cần linh thạch vững chắc tu vi, giữ cho mình dùng đi.
– Cho mà.
Nữ hài cố gắng nhét linh thạch vào tay nam tử, chợt quay người nhìn về phía xa, biến sắc nói:
– Không tốt, phụ thân ta đến!
Nói rồi đẩy nam tử lui ra sau.
– Khai ca, huynh đi mau!
Nam tử phảng phất như làm ra quyết định, cũng không có rời đi mà chính chân thành nói:
– Lạc muội, sự việc giữa chúng ta chẳng lẽ cứ một mực che dấu như vậy?
Nữ hài vội nói:
– Khai ca, huynh rời đi trước, chờ thời cơ chín muồi, ta sẽ nói với phụ thân.
– Ta không đi.
Nam tử kéo tay nữ hài, chân thành nói:
– Hôm nay ta muốn nói chuyện chúng sự ra, không thể lén lén lút lút nữa.
Vân Phi Dương hiểu rõ, chuyện tình của hai người còn chưa công khai.
Nữ hài đẩy hắn ra, cầu khẩn nói:
– Khai ca, van cầu huynh, mau mau rời đi!
– Đi đâu?
Nhưng vào lúc này, sau lưng nàng vang âm thanh, một trung niên uy nghiêm bay đến, rơi vào trước mặt hai người.
Nữ hài cúi đầu, yếu ớt hô:
– Phụ thân.
Nam tử còn chắp tay chào:
– Hoa tiền bối.
“Hừ.”
Trung niên lạnh lùng liếc nam tử một chút, nói:
– Ta nói Lạc nhi gần đây sao cứ hay đến rừng phong, nguyên lai là đến gặp tên phế vật ngươi.
Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ Phế vật.
Sắc mặt nam tử trở nên khó coi.
– Phụ thân!
Cô bé nói:
– Khai ca, không phải phế vật, huynh ấy đã đạt đến nửa bước Vũ Thần!
– Nửa bước Vũ Thần?
Trung niên nhân khinh thường.
– Lấy tuổi tác hắn hiện tại, dù đạt tới nửa bước Vũ Thần thì cũng đã trễ.
Vân Phi Dương đồng ý.
Nhìn tuổi tác nam tử, ít nhất cũng phải hai lăm hai sáu, ở Tiểu Thần Giới mà đến tuổi này mới có tu vi như thế, về sau thành tựu nhất định có hạn.
– Diệp Khai.
Trung niên nhân quát lạnh.
– Nữ nhi của ta là Thánh Linh Thể ngàn năm khó gặp, từng được Tiểu Thần Chủ khen ngợi, phế vật như ngươi đừng dây dưa nàng nữa, mau mau cút!
Lời nói giống lưỡi dao sắc bén.
Từng chữ từng chữ đâm vào trái tim Diệp Khai.
“Ai.”
Vân Phi Dương lắc đầu.
Một tên nửa bước Vũ Thần, một người Hư Không cảnh, cả hai cách biệt quá xa, nếu như yêu nhau, khẳng định sẽ có trùng điệp trở ngại.
– Phụ thân.
Nữ hài cắn răng nói:
– Người không thể nói Khai ca như vậy, hắn rất ưu tú, chỉ vừa mới cất bước thôi!
– Lạc nhi.
Trung niên lạnh lùng nói:
– Con có phải bị ma quỷ ám, lại nhìn trúng một tên phế vật, nhanh cho trở về ta.
– Hoa tiền bối.
Nhưng vào lúc này, Diệp Khai ngẩng đầu, siết chặt quyền đầu, nói:
– Cho ta mười năm, ta sẽ dùng thực lực chứng minh mình xứng đáng với Lạc muội!
– Mười năm?
Trung niên nhân cười lạnh nói:
– Phế vật như ngươi thì dù trăm năm, ngàn năm cũng không xứng với nữ nhi của ta.
Diệp Khai không để ý đến lời chế giễu, mà nhìn về phía cô bé, nói:
– Lạc muội, chờ ta mười năm, ta sẽ trở thành cường giả chân chính đến tìm muội!
– Ừm.
Nữ hài gật đầu, nói:
– Ta chờ huynh.
“Ông!”
Vân Phi Dương nhìn đến đây, cảnh tượng trước mắt nhất thời chuyển hóa, hắn xuất hiện trong một khu vực có rất nhiều hung thú.
Nam tử gọi Diệp Khai đang điên cuồng chém giết hung thú cường đại, máu tươi nhuộm toàn thân, bên trong ánh mắt bộc lộ ra một cỗ ánh sáng kinh khủng.
Vân Phi Dương bị chấn động.
Bởi vì người nắm giữ loại ánh mắt này đã chân chính không để ý sinh tử, là người thành đại sự!
Quả nhiên.
Xuân đi xuân tới, hoa nở hoa tàn.
Diệp Khai một mực điên cuồng tu luyện, một mực liều mạng chém giết hung thú, dù vết thương chồng chất cũng không dừng lại.
Ba năm sau.
Nhờ điên cuồng tu luyện, cảnh giới của hắn từ nửa bước Vũ Thần đột phá đến Phá Toái cảnh.
Vân Phi Dương bội phục không thôi.
Không dựa vào linh thạch, không dựa vào tâm pháp cao cấp, cứ như vậy chém giết không màng sống chết, kiên quyết như thế, tuyệt không phải người thường có thể sánh bằng.
Nhân loại.
Quả nhiên đáng sợ!
Sau khi đột phá đến Phá Toái, Diệp Khai cũng không dừng lại, tiếp tục tu luyện, bởi vì còn có bảy năm, bởi vì nữ hài kia còn đang đợi mình.
Bất quá.
Có một ngày, hắn cầm con mồi mình giết trở về nội thành mua đồ vật sinh hoạt.
Đi trên đường phố nghe được võ giả nghị luận:
– Nghe nói, Hoa Gia Hoa Lạc cô nương nửa tháng sau sẽ thành hôn với Lê gia đại công tử.
– Tin tức lớn như vậy người nào không biết.
– Lê công tử nhà ta là đệ nhất thiên tài Thần Giới, hai người kết hợp nhất định sẽ trở thành giai thoại.
Nghe được mọi người nghị luận, cả người Diệp Khai như bị sét đánh, thần sắc ngốc trệ đứng tại chỗ.
Vân Phi Dương cũng biết tên nữ hài kia, Hoa Lạc.