Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 771
Vân Phi Dương thực không nghĩ tới một trong Thượng Cổ Tứ Hung – Thao Thiết lại là tọa kỵ của Trí Tuệ Chi Thần!
Tin này quá kình bạo.
– Liễu sư tỷ, tỷ không nói đùa đó chứ?
Vân Phi Dương không tin hỏi lại.
– Không có nha.
Liễu Nhu nói:
– Nó đã từng là tọa kỵ của ta, nhưng bình thường rất ít ra ngoài, cho nên cưỡi không nhiều.
Khóe miệng Vân Phi Dương giật một cái, nói:
– Sư tỷ hàng phục nó thế nào?
Trí Tuệ Chi Thần kiếp trước, trí nhớ và trí tuệ vô song nhưng chiến lực rất bình thường.
Hàng phục Thao Thiết, thu làm tọa kỵ.
Có phải có ẩn tình!
Liễu Nhu cười nói:
– Năm đó ta sáng tạo một Hồn Thú Hoàn, thêm chút mưu kế đã hàng phục nó.
Thao Thiết núp trong góc tường nghe nữ nhân này kể những chuyện đã qua rõ ràng, xém chút khóc ròng.
Mẹ ơi.
Thật sự là Trí Tuệ Chi Thần!
Xong, xong.
Bản Vương vừa mới thức tỉnh, không có lực lượng gì, lần này chỉ sợ sẽ bị nàng hàng phục, thu làm tọa kỵ.
– Hồn Thú Hoàn?
Vân Phi Dương hỏi:
– Đây là cái đồ chơi gì?
Liễu Nhu đáp:
– Một loại chí bảo có thể khống chế linh hồn của hung thú, chế tạo từ Tinh Hà Thạch.
Vân Phi Dương bội phục.
– Sư tỷ thật lợi hại, có thể sáng tạo ra bảo vật khống chế Thần thú!
Liễu Nhu cười cười.
Nàng nhìn về phía Thao Thiết, nói:
– Đừng sợ, ta hiện tại đã luân hồi chuyển thế, sự việc kiếp trước xem như theo gió mà qua đi.
Thao Thiết là tọa kỵ của nàng ở kiếp trước.
Huống hồ.
Sau khi nó bị Tỳ Hưu giết, khế ước cả hai ký kết đã mất hiệu lực, cho nên kiếp này gặp nhau, không còn quan hệ chủ tớ.
Nữ nhân này luân hồi chuyển thế?
Nói cách khác, nàng không còn năng lực sáng tạo Hồn Thú Hoàn nữa.
Thao Thiết nhất thời buông lỏng một hơi.
Liễu Nhu nói:
– Sư đệ, Thao Thiết da dày thịt béo, rất chịu đánh, một chút vết thương nhỏ này không cần trị liệu, ta đi trước.
– Sư tỷ, ta tiễn tỷ.
Vân Phi Dương cùng Liễu Nhu ra khỏi phòng, trên đường, hắn nói:
– Sư tỷ, ta muốn hàng phục tên kia, tỷ có biện pháp nào không?
Liễu Nhu nói:
– Sư đệ không thể làm loạn, con thú này là Thần thú hung hãn nhất Thần Giới, tuy rất suy yếu, nhưng không phải ngươi hiện tại có thể chưởng khống.
Thao Thiết không giống với Cửu Vĩ Thiên Hồ.
Nó nuốt chính mình lần nữa thức tỉnh nhưng vẫn là Thần thú, không có cảnh giới và linh hồn nhất định, mù quáng đi hàng phục sẽ bị phản phệ.
– Sư tỷ, tỷ suy nghĩ biện pháp đi.
Vân Phi Dương nói.
Liễu Nhu lắc đầu.
– Ta cũng không có biện pháp gì, trừ phi chính hắn nguyện ý thần phục.
– Tốt thôi.
Vân Phi Dương uể oải trở về.
– Thao Thiết rất hung hãn và cao ngạo, muốn để hắn cam tâm tình nguyện thần phục, không phải việc dễ dàng, nhất định phải nghĩ biện pháp.
– Tiểu Thần Giới đáng chết!
Thao Thiết ngồi xổm tại trên đồng cỏ bên ngoài diễn võ trường, phẫn nộ quát.
Hắn bị Vân Phi Dương đưa đến Cuồng Tông đã nửa tháng, năng lượng hao phí để thôn phệ mười dặm bùn đất và núi cây đến nay vẫn chưa khôi phục.
– Nếu nơi này có Thần lực, bản Vương không cần một canh giờ đã có thể khôi phục một thành công lực, đối phó đám Hư Không cảnh kia, dễ như trở bàn tay!
Thao Thiết thù rất dai.
Hắn hiện tại không kịp chờ đợi muốn khôi phục thực lực, nuốt hết đám người Cuồng Nhân Cốc đánh hắn nửa tháng trước.
Vân Phi Dương sau khi kết thúc tu luyện, đi đến trước mặt Thao Thiết, nói.
– Nửa tháng nữa, ngươi không ăn gì rồi, không đói hả?
Thao Thiết hừ lạnh một tiếng.
Làm một tên ăn hàng, nửa tháng không ăn gì, khẳng định rất đói, nhưng vạn vật trên Tiểu Thần Giới không hợp khẩu vị, hắn lười ăn.
– Cho ngươi.
Vân Phi Dương quăng ra một khỏa linh thạch, nói:
– Nếm thử cái này, ngươi hẳn sẽ thích.
Thao Thiết vốn định hất bay nhưng khi bắt lấy linh thạch, hắn nhất thời cảm nhận được thuộc tính bàng bạc.
– A?
Hắn dừng tay nhìn viên linh thạch kia, chợt ném vào bên trong miệng, răng rắc khẽ cắn, nói:
– Tảng đá này cũng không tệ lắm, có thể cung cấp một chút năng lượng cho bản Vương.
– Một chút?
Vân Phi Dương co giật khóe miệng.
– Còn có hay không?
– Có.
– Lấy ra để bản Vương nếm thử.
Vân Phi Dương cười nói:
– Cho ngươi cũng được nhưng ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện.
– Nói.
– Làm khế ước thú của ta.
– Đánh rắm!
Thao Thiết đứng lên, chỉ hắn nói:
– Ngươi là gà mờ đến nổi Thần Cách còn chưa đầy đủ, có tư cách gì để bản Vương làm khế ước thú cho ngươi!
– Cắt.
Vân Phi Dương nói:
– Ngươi trâu lắm, để một đám phàm nhân chà đạp.
Bị vạch khuyết điểm, Thao Thiết im lặng không nói ra lời.
Vân Phi Dương cười nói:
– Ta dù sao cũng từng là Chiến Thần, tiềm lực trưởng thành to lớn, ngươi làm khế ước thú của ta chắc chắn sẽ không thiệt thòi.
Thao Thiết lạnh lùng nói:
– Ngươi chết ý niệm này đi, bản Vương sẽ không lại thần phục bất kỳ kẻ nào!
– Ai.
Vân Phi Dương thở dài một hơi.
– A Nông.
Nhưng vào lúc này, Thần Thần chạy tới, quơ cánh tay hắn, nói:
– Ta muốn ăn linh thạch.
– Tốt tốt.
Vân Phi Dương vung tay lên, lấy ra một khỏa linh thạch cực lớn, nói:
– Cầm lấy ăn đi.
“Hì hì.”
Thần Thần mang theo linh thạch nặng ngàn cân rời đi, Thao Thiết bên cạnh , nhìn chảy nước miếng.
– Phi Dương ca.
La Mục chạy tới, nói:
– Cho ta chút linh thạch tu luyện đi.
– Đây đây.
Vân Phi Dương lấy ra mấy chục khỏa linh thạch tiêu chuẩn rồi đuổi La Mục đi.
“Ừng ực.”
Thao Thiết nuốt nước miếng một cái.
– Đi đây.
Vân Phi Dương vỗ vỗ tay, sau đó bước chữ bát tiêu sái rời đi.
– Đứng lại!
Thao Thiết vội vàng ngăn lại hắn, yếu ớt nói:
– Cho bản Vương vài hòn đá đi.
– Không được.
Vân Phi Dương cự tuyệt:
– Những linh thạch này, một là chuẩn bị cho khế ước thú của ta, hai là cho huynh đệ ta, ta cho ngươi một khối là vì xem ngươi như đồng hương.
Thao Thiết nói:
– Ngươi có thể làm huynh đệ với ta.
Vân Phi Dương nói:
– Ngươi là Thần thú, không phải con người làm sao xem ngươi như huynh đệ được? Lại nói, hai ta lại không quen.
Thao Thiết khóc lóc van nài.
– Thì một khối, bản Vương ăn một khối thôi!
“Ai.”
Vân Phi Dương nói:
– Ngươi như thế khiến ta thật khó xử, dù sao, đồ chơi như linh thạch rất trân quý.
– Vân Phi Dương!
Thao Thiết đột nhiên quát to:
– Bản Vương xin ngươi linh thạch là nể mặt ngươi, ngươi đừng không biết tốt xấu!
Mềm không được thì cứng!
Vân Phi Dương không ăn mềm cũng không ăn cứng, hắn cười nhạt nói:
– Mặt mũi ngươi, ta không cần.
Nói rồi, hát nghêu ngao rời đi.
– Tên khốn!
Khuôn mặt anh tuấn của Thao Thiết giận đến đỏ bừng, sau cùng gầm thét:
– Ngươi không phải muốn bản Vương trở thành khế ước thú của ngươi sao?!
Vân Phi Dương ngừng chân, hắn cười nói:
– Trở thành khế ước thú của ta, linh thạch bao no.
Thao Thiết đi tới, nói:
– Vậy ngươi phải lấy ra chút thành ý, trước cho ta mấy khỏa!
Vân Phi Dương im lặng.
Là ta không đủ thành ý hay do ngươi không đủ thành ý!
– Cũng được.
Vân Phi Dương quăng ra mấy khỏa linh thạch, nói:
– Cầm lấy ăn đi.