Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 755
Tình cảm của Lâm Chỉ Khê đối với Vân Phi Dương tuyệt không phải vì Cửu Thiên Thần Nữ trong mộng căn dặn.
Mà nó bắt nguồn từ lần đầu gặp nhau tại phá miếu, về sau là Đông Lăng học phủ, từ từ tích lũy.
Thời điểm Vân Phi Dương chân chính khắc vào trong tâm Lâm Chỉ Khê là lúc hắn lấy sức một người giữ vững Thiết Cốt Thành dưới sự tấn công của ba quận liên minh.
Nói thật.
Tình cảm của những nữ nhân Vân Phi Dương hiện giờ đối với hắn đều nhờ chậm rãi bồi dưỡng mới có được.
Lương Âm, Lăng Sa La cũng như thế.
Không có thể loại gặp hắn một lần đã yêu, đã thề chết thề sống trọn đời bên nhau.
Đương nhiên.
Vân Hoa là ngoại lệ.
Cũng là tồn tại làm cho Vân Phi Dương đau đầu nhất.
Mà tên này tán gái cũng thật tài mới có thể chinh phục được Lâm Chỉ Khê lạnh như băng.
Vân Phi Dương nghe được trả lời chắc chắn, cười rộ lên.
Này mới đúng.
Nữ nhân yêu ta nên xuất phát từ bản tâm.
Không phải do nguyên nhân nào đó.
Hắn thu hồi mỉm cười, nói:
– Có lẽ muội không phải là Cửu Thiên Thần Nữ, mà giấc mộng đó là một loại thần thông chỉ dẫn ngươi luân hồi chuyển thế.
– Ta có phải Cửu Thiên Thần Nữ hay không rất trọng yếu hả?
Lâm Chỉ Khê nói.
“Ây.”
Vân Phi Dương khẽ giật mình.
Đúng vậy.
Vì sao mình luôn xoắn xuýt chuyện Lâm Chỉ Khê có phải Cửu Thiên Thần Nữ hay không đây.
Nếu như thế thì cũng chỉ là chuyển thế, hoặc người mang theo thần hồn giống như Liễu Nhu, không còn là nàng của kiếp trước.
Vân Phi Dương nói:
– Ta chỉ muốn xác nhận muội có phải người mang theo thần hồn hay không.
– Người mang theo Thần hồn?
Lâm Chỉ Khê mờ mịt.
Vân Phi Dương lúc này nói việc Thần Giới diệt vong, tàn hồn Chư Thần dung nhập phàm nhân ra.
Lâm Chỉ Khê nói ra huynh là Thần Giới nên chắc đã từ trong mộng biết được cái gì đó, hắn không cần thiết gạt nàng.
– Người giác tỉnh Thần hồn có thể ngưng tụ ra Thần Cách?
Lâm Chỉ Khê trầm mặc.
Một lúc lâu sau.
Nàng nhẹ nhàng giơ ngọc thủ lên, trên da thịt tuyết trắng hiện ra từng cái văn tuyến, nói:
– Thần Cách đây hả?
Vân Phi Dương trừng to hai mắt.
Hiển nhiên.
Văn tuyến hiện ra trên cánh tay Lâm Chỉ Khê chính là Thần Cách văn tuyến.
Mà.
Khi được nguyên niệm nàng kích phát.
Không chỉ có hai cánh tay, sa mỏng không thể che giấu được nửa người trên có văn tuyến rắc rối phức tạp!
Có thể xác định.
Lâm Chỉ Khê là người mang theo Thần hồn.
– Muội..
Vân Phi Dương há hốc mồm, hỏi:
– Có bao nhiêu văn tuyến dạng này?
Lâm Chỉ Khê nghĩ một lát, đáp:
– Bốn mươi lăm đầu.
Vân Phi Dương xém chút ngả quỵ.
Nói đùa sao.
Mình tu luyện những năm nay mới giác tỉnh 22 đầu Thần Cách văn tuyến, vậy mà nữ nhân này giác tỉnh nhiều hơn mình gấp đôi!
Lâm Chỉ Khê là người mang theo Thần hồn, giác tỉnh bốn mươi lăm đầu Thần Cách để Vân Phi Dương bị đả kích gấp đôi cũng dị thường hưng phấn.
Nữ nhân của mình sinh ra ở Vạn Thế Đại Lục.
Đại biểu, toàn bộ mười hai người mang theo Thần hồn trong lời tiện nghi sư tôn đã được tìm ra!
Biển người mênh mông, tìm đủ mười hai người mang theo Thần hồn ở Vạn Thế Đại Lục để hắn cảm khái không thôi.
Đương nhiên.
Quan trọng trước mắt là xác định xem thần hồn bên trong thân thể Lâm Chỉ Khê là ai, có phải Cửu Thiên Thần Nữ không?
Vân Phi Dương hỏi:
– Khi nào thì muội có những Thần Cách văn tuyến này?
Lâm Chỉ Khê đáp:
– Ba quận liên minh tấn công Thiết Cốt Thành, sau khi ta hôn mê tỉnh lại thì có văn tuyến này.
Vân Phi Dương sững sờ.
Hắn nhớ kỹ, lúc ấy trên thành lâu, Lâm Chỉ Khê dùng Thái Cực Linh Phù ngăn cản tinh hạch đạn pháo, bị thương hôn mê hai ngày.
Chẳng lẽ do đó mà để cho nàng giác tỉnh thần hồn trong thể nội?
Vân Phi Dương tiếp tục hỏi:
– Muội có Thần lực hay không, nó là một loại thuộc tính rất cường đại.
“Xoát!”
Lâm Chỉ Khê phất tay, đầu ngón tay hiện ra một sợi kim sắc quang mang, tuy như ánh nến, nhưng tràn ngập lực lượng cuồng bạo.
– Cái này hả?
– Không sai.
Vân Phi Dương gật đầu.
Nhưng trong tâm lại khiếp sợ không thôi, bởi vì nữ nhân này triệu hồi ra Thần lực, nhìn qua rất nhỏ, nhưng uy lực ẩn chứa bên trong lại cực lớn!
Tuyệt đối mạnh hơn Thần lực của mình.
Xem ra đây là do nàng đã giác tỉnh bốn mươi lăm đầu Thần Cách văn tuyến.
– Nguyên lai đây là Thần lực!
Lâm Chỉ Khê nỉ non.
– Ta một mực áp chế nó bên trong thân thể, không dám phóng thích.
Đột nhiên.
Nàng tựa như hiểu rõ cái gì, nói:
– Năm đó ở Thiết Cốt Thành, huynh một quyền oanh sát 10 ngàn binh lính cũng nhờ vận dụng loại lực lượng này?
– Nó đó.
Vân Phi Dương cười đáp.
– Khó trách.
Lâm Chỉ Khê bừng tỉnh đại ngộ.
Thần lực trong cơ thể nàng do những năm nay gần đây dần dần ngưng tụ ra, nàng rất rõ ràng, uy lực của nó rất cường đại, cho nên không dám vận dụng.
– Sau khi muội giác tỉnh văn tuyến có cảm giác gì không, hay có đặc thù tại phương diện nào không?
– Không có.
” “
Vân Phi Dương nhất thời im lặng.
Dù Cửu Thiên Thần Nữ hay Thần khác, đã giác tỉnh thì khẳng định sẽ thành thạo một nghề, Lâm Chỉ Khê hoàn toàn không cung cấp ra chút manh mối nào, cái này để hắn không cách nào phán đoán.
– Ta đi đây.
– Không ngủ ở đây à?
– Không.
Lâm Chỉ Khê đứng dậy mặc quần áo, chỉnh lý mái tóc một phen, sau đó rời phòng.
Vân Phi Dương còn vẫn đang suy tư.
Tính toán.
Hắn đã xác định nàng là thần hồn giác tỉnh giả, cũng đã đầy đủ, còn về là tàn hồn của ai thì chờ sau này chậm rãi quan sát.
Trời tối người yên.
Bắc Uyển lộ ra quạnh quẽ.
Lâm Chỉ Khê rời khỏi phòng Vân Phi Dương cũng không có trở lại phòng mình mà một người ngồi trong đình đá trước diễn võ trường.
Một lúc lâu sau nàng lắc đầu, thầm nghĩ:
– Vân Phi Dương, nếu như huynh biết, kiếp trước ta chính là Đông Hoàng Khê truy sát huynh mấy trăm năm, huynh có hận ta không?
– Nếu như huynh biết, thời điểm năm đó Chư Thần trấn áp huynh, ta đứng phía xa nhìn thấy hết thảy, lòng đau nhói muốn đi giúp nhưng thủy chung không có xuất thủ, huynh có oán niệm ta không?
Không thể nói.
Không thể cho hắn biết.
Mình hiện tại là Lâm Chỉ Khê, không phải Đông Hoàng Khê.
“Oanh!”
Ngày thứ hai, Vân Phi Dương trong lúc ngủ mơ bị một tiếng vang thật lớn quấy nhiễu, mở mắt ra xem thì chỉ thấy Đậu Tất đang đứng trước giường của hắn, cửa phòng vỡ vụn.
– Ai da.
Vân Phi Dương sụp đổ nói:
– Đại sư huynh, ngươi…
Đậu Tất nói gấp.
– Sư đệ, tình huống khẩn cấp, nhanh đi phòng nghị sự tập hợp!
Nói rồi rời đi hướng về gian phòng bọn người La Mục.
Có thể do tình huống quá khẩn cấp, hắn chẳng muốn gõ cửa, trực tiếp đá nát cửa phòng của mọi người.
Phòng nghị sự Cuồng Tông.
Vân Phi Dương chạy tới, đám La Mục cũng lần lượt đi vào, mỗi người đều ngây ngốc không biết thế nào.
Cuồng Ngạo Thiên đi vào, mặt như cái bánh bao chiều, giống như có người nào thiếu tiền hắn.
– Đại sư huynh.
Vân Phi Dương thấp giọng hỏi:
– Tình huống như thế nào?
Đậu Tất đáp:
– Ta cũng không rõ, nhưng nhìn vẻ mặt táo bón của Tông Chủ thì ta dám khẳng định có việc lớn xảy ra!
“Ba!”
Cuồng Ngạo Thiên vỗ bàn một cái, mục quang lãnh lệ thông:
– Trưởng lão Cuồng Tông ta bị Tinh Vân Các bắt giam!
Trưởng lão Cuồng Tông?
Vân Phi Dương nhất thời nhớ tới thời điểm gặp Tả Tư Âu tại Long Môn.
– Cái đệch!
– Mụ nội nó!
Lam Sấu và Hạng Cô tức miệng mắng to:
– Tinh Vân Các ăn tim gấu gan báo hay sao mà dám giam giữ Tả trưởng lão!
Đậu Tất nói:
– Ta luôn tự hỏi vì sao Tả trưởng lão còn chưa trở về, nguyên lai là bị người bắt!
Cuồng Ngạo Thiên lạnh lùng nói:
– Các ngươi theo ta tiến về Tinh Vân Các đòi người!