Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 754
Khi Vân Phi Dương vận chuyển Cuồng Kinh, ngưng tụ Cuồng Khí, thi triển Cuồng Kỹ, đánh vào trắc thí thạch, tất cả mọi người trừng to hai mắt.
Bởi vì.
Con số hiện ra là một ngàn một trăm trọng!
“Phốc!”
Cuồng Ngạo Thiên đang uống trà trong thư phòng phát ra nguyên niệm bắt được con số này, phun hết nước trà trong miệng ra ngoài, trong ánh mắt hiện ra vẻ chấn kinh.
– Cái này…cái này…làm sao có thể?
Khi được Cuồng Kinh và Cuồng Kỹ gia trì, thuần nguyên lực của Vân Phi Dương được tăng phúc từ tám trăm trọng đột phá đến một ngàn một trăm trọng, thực rất khủng bố.
Dù sao.
Chỉ là đề bạt cảnh giới võ đạo.
Cuồng Kinh, Cuồng Khí, thậm chí Cuồng Kỹ vẫn chỉ có mức độ, cho dù có kéo theo cũng không thể gia tăng được đến ba trăm trọng!
– Chẳng lẽ!
Cuồng Ngạo Thiên tỉnh táo lại suy đoán…
– Sau khi đột phá đến Phá Toái cảnh, tên này càng tự tin, càng cuồng ngạo hơn?
Đoán đúng.
Vân Phi Dương bước vào Tố Thể Kỳ tầng một, Thần Cách giác tỉnh một phần mười, khí thế đã từng là Chiến Thần cũng khôi phục được một thành.
Chiến Thần khí thế là cái gì?
Là tự tin tuyệt đối, là cuồng ngạo tuyệt đối!
Như thế sẽ khiến Cuồng Kinh cùng Cuồng Khí, thậm chí Cuồng Kỹ phát huy ra uy lực càng mạnh!
Đây vẫn chỉ là tí xíu thôi.
Nếu như Vân Phi Dương triệt để khôi phục Thần Cách Chiến Thần, khí thế đã từng thuộc về Chiến Thần sẽ càng khủng bố hơn.
Có lẽ.
Một ánh mắt.
Đã có thể miểu sát Hư Không cảnh, thậm chí cường giả Hóa Thần cảnh.
Nếu như đi đến ngày đó, bên trong Tiểu Thần Giới, có thể sánh vai cùng Vân Phi Dương cũng chỉ có Cường Giả đến từ Chân Vô Thần Vực.
Đương nhiên.
Vân Phi Dương vừa mới đột phá, đang lúc hăng hái, tự tin và cuồng ngạo càng mạnh.
Một khi lạnh đi.
Muốn đánh ra một ngàn một trăm trọng thuần nguyên lực, sợ rằng rất khó, trừ phi phẫn nộ hoặc bạo tẩu.
Đêm khuya.
Vân Phi Dương ngồi xếp bằng trong phòng, thầm nghĩ:
– Diện tích Phi Dương đại lục đã lớn hơn Vạn Thế Đại Lục gấp đôi!
Phi Dương đại lục càng lớn, dung nạp sinh linh càng nhiều, Ngũ Hành Chi Linh sẽ không ngừng ngưng tụ càng nhiều thuần linh lực.
Như thế.
Muốn chuyển hóa thành thuần nguyên lực, chỉ dựa vào một khỏa Linh Mẫu Thạch là không đủ.
– Khi thực lực ta càng mạnh sẽ đi tìm càng nhiều linh thạch tinh hoa để Phi Dương đại lục triệt để thuế biến.
Vân Phi Dương vứt bỏ hết thảy, lười biếng duỗi người một cái, tính toán ngủ một giấc thật ngon.
“Thùng thùng.”
Nhưng vào lúc này, tiếng đập cửa truyền đến.
Vân Phi Dương đứng dậy, mở cửa ra thì thấy Lâm Chỉ Khê áo trắng như tuyết đứng trước cửa.
– Sao muội tới đây?
– Ngủ không được.
Lâm Chỉ Khê đi vào.
Vân Phi Dương đóng cửa lại, nhẹ nhàng ôm nàng, cười nói:
– Có phải nhớ ta?
Lâm Chỉ Khê không phản kháng, nàng tìm đến Vân Phi Dương đã nghĩ đến kết quả này.
– Nam nhân của muội lợi hại không, ngắn ngủi hai năm đã từ nửa bước Vũ Thần đột phá đến Tố Thể Kỳ.
Vân Phi Dương vừa nói vừa không thành thật, xoa xoa bóp bóp tay ngọc của Lâm Chỉ Khê, dùng hết sức chiếm tiện nghi.
Mà.
Có quan hệ phu thê, tên này rất thẳng thắn chiếm tiện nghi người ta.
– Lợi hại.
Lâm Chỉ Khê đáp.
Nàng xoay người, nhẹ nhàng dán trong ngực Vân Phi Dương, nói khẽ:
– Nhưng trong Tiểu Thần Giới, cái này không tính là gì, huynh còn phải tiếp tục cố gắng.
– Ta biết.
Vân Phi Dương chân thành đáp.
Lâm Chỉ Khê hỏi:
– Huynh không buồn ngủ sao?
– Không buồn ngủ.
– Ta buồn ngủ.
– Ta đưa muội về.
Lâm Chỉ Khê kinh ngạc ngẩng đầu.
Chẳng lẽ tên này không hiểu ý mình?
Một mỹ nữ đi vào gian phòng nam nhân nói mình buồn ngủ, hiển nhiên là có hàm nghĩa, nếu như lúc này nam nhân không hiểu ý mà làm trái ý nàng.
Nhất định sẽ ân hận xanh ruột xanh gan a!
Rất hiển nhiên.
Vân Đại Tiện Thần không phải không hiểu, hắn đột nhiên cười một tiếng, ôm Lâm Chỉ Khê vào lòng rồi bước vô trong.
“Ông!”
Trận pháp cách ly bao phủ cả phòng.
Xa cách lâu ngày còn hơn tân hôn.
Một đêm này nhất định không tầm thường.
Lâm Chỉ Khê chủ động tới tìm Vân Phi Dương cũng rất phối hợp, đóng vai một thê tử hợp cách.
Sau khi mây mưa.
Nàng rúc vào trong ngực Vân Phi Dương, tóc xanh tán loạn, gương mặt tinh xảo ửng hồng, nhẹ nhàng hỏi:
– Huynh không trách ta chứ?
– Trách muội?
– Từ khi đi vào Cuồng Tông, cố ý để các nàng Oanh Oanh vắng vẻ huynh.
– Hèn chi.
Vân Phi Dương bừng tỉnh đại ngộ, nói:
– Các nàng từng người cự tuyệt ta ngoài cửa, nguyên lai là chủ ý của muội!
Lâm Chỉ Khê nói:
– Ta sợ huynh không thu lại được tính tình, luôn nghĩ đến chuyện không nghiêm túc, xem nhẹ việc tu luyện.
– Thế sao hôm nay lại tới tìm ta?
Vân Phi Dương cười hỏi.
Lâm Chỉ Khê đáp:
– Bởi vì huynh đột phá đến Tố Thể Kỳ.
Vân Phi Dương nhịn không được cười nói:
– Cho nên, đây coi như là khen thưởng?
Lâm Chỉ Khê đánh trống lãng.
– Ta buồn ngủ.
Nói rồi xoay người sang chỗ khác, dùng chăn đệm che kín đầu.
Hiển nhiên ngầm thừa nhận.
Chẳng qua ngượng ngùng không dám nói ra.
Vân Phi Dương cười nói:
– Khen thưởng này rất được nghe.
– Uy.
Vân Phi Dương theo sát đi tới, nhẹ nhàng xốc ra một góc chăn đệm, nói:
– Ta còn có việc muốn hỏi muội đây.
– Chuyện gì?
Lâm Chỉ Khê không có quay người lại hỏi.
Vân Phi Dương nói:
– Muội nghe nói qua Cửu Thiên Thần Nữ không?
Thân thể Lâm Chỉ Khê khẽ run.
Nàng đáp:
– Chưa từng nghe qua.
– Thật sao?
Vân Phi Dương xoay nàng qua, nói:
– Nhìn vào mắt ta này.
Lâm Chỉ Khê thủy chung cúi mặt, không có dũng khí ngẩng đầu, đối mặt với nam nhân này.
Nàng đang trốn tránh.
Vân Phi Dương càng thêm vững tin suy đoán của mình.
Nữ nhân này có quan hệ cùng với Cửu Thiên Thần Nữ, không phải luân hồi chuyển thế thì cũng là người mang theo Thần hồn!
Đột nhiên.
Vân Phi Dương đắng chát cười một tiếng, nói:
– Ta nên gọi muội là Lâm Chỉ Khê hay là Đông Hoàng Khê đây?
Lâm Chỉ Khê khẽ giật mình.
Nàng rốt cục ngẩng đầu, ngạc nhiên hỏi:
– Sao huynh biết cái tên Đông Hoàng Khê này?
Vân Phi Dương nói:
– Ta còn biết nhiều lắm.
– Huynh là người Thần Giới?
– Muội biết Thần Giới?
– Ta…
Lâm Chỉ Khê trầm mặc.
Vân Phi Dương theo sát đi tới, dán bên tai nàng nói:
– Giữa chúng ta chỉ còn kém một cái hôn lễ, còn cần cất giấu bí mật sao?
– Huynh muốn biết cái gì?
Lâm Chỉ Khê nhìn hắn.
Vân Phi Dương nói:
– Ta muốn biết, muội có phải Cửu Thiên Thần Nữ, có phải Đông Hoàng Khê hay không?
Lâm Chỉ Khê đáp.
– Không phải.
– Khẳng định như vậy?
Vân Phi Dương buông lỏng một hơi.
Hắn không hy vọng Lâm Chỉ Khê là Cửu Thiên Thần Nữ, bởi vì kiếp trước mình là cô nhi, nữ nhân kia là thần nữ cao cao tại thượng.
Lâm Chỉ Khê nói:
– Những năm nay, ta luôn mơ một giấc mơ, trong mộng có một nữ nhân, một mực căn dặn ta phải ta chiếu cố cho huynh thật tốt.
– Nữ nhân kia là Cửu Thiên Thần Nữ?
– Không sai.
Lâm Chỉ Khê nói:
– Từ khi ta tiến vào Tiểu Thần Giới, mộng ngày càng chân thực, ngày càng rõ ràng, nàng nói ra thân phận của mình, nói ra tên của bản thân nàng.
Vân Phi Dương nói:
– Nói như vậy, hiện tại muội chỉ đang tuân theo mệnh lệnh của nàng?
Lâm Chỉ Khê thở dài một hơi, hỏi:
– Nếu như thế, huynh có tức giận không?
– Có.
Vân Phi Dương chân thành đáp.
Nói đùa.
Nữ nhân của ta nhất định phải cam tâm tình nguyện, mà không phải vì nhân tố ngoại lai nào đó.
Lâm Chỉ Khê nhìn hắn, nói:
– Đáng tiếc không phải.