Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 738
Phía trước năm mươi dặm là một tòa thành trì nhân loại ở lại, trên quan lộ thông hướng nội thành, mười người tạo thành đội xe đang chầm chậm đi tới.
Đây là thị vệ của đại gia tộc lớn nhất nội thành – Tần gia, kéo xe cũng không phải ngựa, mà chính là một đầu Phàm Thú cấp tám.
Dùng loại mãnh thú này kéo xe, có thể thấy được Tần gia rất có vài phần năng lượng.
– Lão tam.
Trên đường, một tên thị vệ nói:
– Ngươi nói xem, đưa một khối lớn linh thạch như thế về Tần gia, chúng ta có thể được khao thưởng hay không.
Trên xe kéo một khỏa linh thạch giống như một tảng đá lớn, trọng lượng đạt tới ngàn cân.
Chắc vì quá lớn, giới chỉ đặc thù cũng không cách nào chưa hết, chỉ có thể lựa chọn dùng xe vận chuyển.
– Khẳng định.
Gọi thị vệ lão tam nói:
– Đây là do chúng ta liều chết giành lại từ tay Tưởng gia Bích Dương thành, xem như công lớn!
“Ha ha ha!”
Thị vệ lên tiếng trước, nhất thời vui vẻ nghĩ thầm, gia chủ sẽ khao thưởng vũ kỹ gì không.
– Đừng nói nhảm.
Thị vệ trưởng dẫn đầu Tần gia, lạnh lùng nói:
– Đều xốc lại tinh thần cho ta.
– Đúng!
Mọi người cùng kêu hô to.
– Hửm?
Đột nhiên, thị vệ trưởng nheo mắt lại, bởi vì, phía trước cách đó không xa, sáu người trẻ tuổi đang ngăn cản đường đi.
“Hắc.”
Thị vệ gọi là lão tam nói:
– Đừng nói rằng chúng ta gặp được cường đạo trong khu vực của mình nghe?
– Một đám đui mù.
Một thị vệ khác cười rộ lên.
Đường đường là người Tần gia, trước cửa nhà mình gặp cường đạo, thật có chút buồn cười.
Rất nhanh.
Một đoàn người đi tới.
Vân Phi Dương chặn trên đường thản nhiên nói:
– Xe lưu lại, người xéo đi.
Thô bạo, đơn giản.
Sau khi tu luyện Cuồng Kinh ngưng tụ ra Cuồng Khí, mỗi tiếng nói cử động đều bộc lộ ra vẻ cuồng ngạo phách lối.
“Ha ha ha!”
Tần gia thị vệ ôm bụng cười to.
Mẹ.
Thật đúng là cường đạo.
Thị vệ gọi lão tam dắt cuống họng mắng:
– Dám đến cướp Tần gia ta, có phải mắt các ngươi bị mù!
– Tam ca, theo thấy chúng chỉ là chim non mới ra nghề ăn cướp thôi.
Một thị vệ cười rộ lên.
– Gặp được chúng ta, quả thật không may.
Từng thị vệ ma quyền sát chưởng, trên mặt mang theo mỉm cười.
– Đến ăn cướp chúng ta cũng coi như đá trúng thiết bản.
Mọi người cười to.
Kiếp sống tu luyện buồn tẻ, gặp được một đám ngu ngốc như thế cũng coi thêm mấy phần vui thú.
Vân Phi Dương cùng bọn người La Mục sụp đổ.
Mẹ nó.
Lần thứ nhất tổ đoàn đi ra ăn cướp, có thể tôn trọng một chút, có thể phối một chút!
– Ta nói thêm lần nữa.
Vân Phi Dương lạnh lùng quát:
– Xe lưu lại, người xéo đi.
– Cmm!
Võ giả gọi lão tam từ trên xe nhảy xuống, giơ đao lên chém tới Vân Phi Dương, quát to:
– Đồ không biết sống chết!
“Xoát!”
Vân Phi Dương nhẹ nhàng giơ tay lên, hai ngón tay kẹp lấy cương đao, hơi hơi dùng lực, răng rắc một tiếng, đoạn thành hai nửa.
Lão tam thấy thế, sắc mặt đại biến.
Tuy bội đao của mình không có phẩm giai nhưng chất liệu không tầm thường, tên này vậy mà dùng hai ngón bóp nát?!
Các thị vệ khác cũng kinh ngạc không thôi.
Ngọa tào.
Thời đại này, cường đạo đi ra ăn cướp đều mạnh như vậy, có thể tay không bóp nát cương đao?
– Lão tam!
Đột nhiên, thị vệ trưởng quát:
– Cẩn thận…
Lời vừa nói ra khỏi miệng, thị vệ gọi lão tam đã bị Vân Phi Dương tung một quyền đánh bay ra ngoài, cũng lạnh lùng nói:
– Không lăn thì chết.
Thị vệ trưởng giận dữ.
Bởi vì, sau khi tam thị gọi lão vệ ngã xuống đất đã mất đi sức sống, hiển nhiên bị miểu sát.
Từng tên thị vệ khác trợn tròn mắt.
Bóp nát cương đao bọn họ có thể tiếp nhận, nhưng khó có thể tiếp nhận việc Vũ Thần bát trọng như lão tam bị một chiêu miểu sát!
Tuyệt đối là Vũ Thần đại viên mãn!
“Xoát xoát!”
Trong khoảnh khắc, tám tên thị vệ nhao nhao lấy ra binh khí, lần nữa nhìn về phía bọn người Vân Phi Dương, thần sắc đã trở nên vô cùng ngưng trọng.
Vũ Thần đại viên mãn.
Không tính là cái gì trong chỉnh thể Tiểu Thần Giới, nhưng không thể nghi ngờ là cường giả trong mắt những thị vệ này.
– Dám giết thị vệ Tần gia ta, muốn chết!
Thị vệ trưởng bỗng nhiên bay ra ngoài, ngưng tụ vũ kỹ đánh về phía Vân Phi Dương.
Thực lực người này không yếu, đã đạt tới Phá Toái cảnh Tố Thể Kỳ tầng một, thuần nguyên lực chí ít có một trăm trọng.
“Xoát!”
Hắn cấp tốc vọt tới, song quyền vung lên, cuồng bạo thuần linh lực lộng hành quấy rối, khiến cho lá rụng dưới mặt đất bay loạn.
Vân Phi Dương không né tránh, trong con ngươi lộ ra vẻ khinh thường.
Một Vũ Thần đại viên mãn trước mặt Tố Thể Kỳ vậy biểu hiện ra bình tĩnh và phách lối như thế, điều này để thị vệ trưởng tức giận!
“Xoát!”
Hắn lại tăng thêm mười trọng thuần nguyên lực, triệt để bạo phát để nhất kích tất sát đối phương!
Nhưng.
Vào lúc này, Vân Phi Dương cũng như vừa rồi, giơ tay lên đặt trên quả đấm của đối phương.
Một trăm mười trọng thuần nguyên lực giống như đá chìm đáy biển, không lật lên tí xíu bọt nước nào.
Sắc mặt thị vệ trưởng kinh hãi.
Mạnh nhất bạo phát lại bị một trảo cho nhẹ nhõm phá giải như thếm người này chẳng lẽ cũng là cường giả trong Tố Thể Kỳ?
“Xoát!”
Đột nhiên, Vân Phi Dương giơ hắn lên, bỗng nhiên quăng ra ngoài.
“Bành bành bành!”
Đụng ba cây đại thụ ven đường ngã sập, thị vệ trưởng mới dừng lại, hai mắt trợn trắng, ngất đi.
Cũng nhờ Vân Phi Dương không dùng toàn lực, nếu không, đối phương hẳn phải chết không nghi ngờ.
“Tê!”
Mắt thấy đầu lĩnh bị hời hợt ném xỉu, tám tên thị vệ khác nhất thời hít vào một hơi.
Đám này không phải chim non.
Mà tuyệt đối là một tổ chức cường đạo khủng bố!
Vân Phi Dương lạnh lùng quát:
– Lăn.
“Xoát!”
Tám tên thị vệ lúc này chạy trối chết.
Thị vệ trưởng Tố Thể Kỳ cũng bị một chiêu giải quyết, bọn họ không có can đảm xông lên.
– Không phải chứ?
Nhìn tất cả chạy mất dép, vẻ mặt La Mục cầu xin, nói:
– Kết thúc như vậy?
Nói cùng đi ăn cướp mà.
Tất cả mọi người còn chưa không xuất thủ đã bị tên này giải quyết.
Vân Phi Dương đi đến trước xe, trong lúc muốn nâng đại linh thạch lên thì hơi dừng lại, quay lại nhìn về phía thành trì, nói:
– Cơ hội ra tay của các ngươi tới rồi.
– Hả?
La Mục và Vân Lịch nhao nhao quay người, thấy bụi đất đang bay loạn trên đường phía trước.
Mất một lúc.
Cường giả Tần gia chạy nhanh đến đây, số lượng hơn ba mươi người, trong nháy mắt vây quanh bọn người Vân Phi Dương.
Má ơi.
Người hơi nhiều đó!
Mà.
Bên trong ba mươi người, chí ít có một nửa đạt tới Vũ Thần đại viên mãn, có năm người Tố Thể Kỳ!
Khóe miệng La Mục và Vân Lịch co giật.
– Dám cướp linh thạch Tần gia ta, bọn giặc cướp các ngươi thật to gan lớn mật!
Một tên Trưởng lão Tần gia lạnh giọng quát.
“Xoát xoát!”
Ba mươi võ giả lập tức bạo phát khí tức.
Năm người lúc này xúm lại gần Vân Phi Dương, La Mục thấp giọng hỏi:
– Phi Dương ca, thực lực những người này có chút mạnh, chúng ta làm sao bây giờ?
– Còn có thể làm sao nữa?
Vân Phi Dương lắc lắc vai, trên mặt hiện ra mỉm cười.
La Mục và đám người Vân Lịch ngầm hiểu, bộc phát tu vi, làm ra chuẩn bị đại chiến.
“Xoát!”
Đột nhiên, Vân Phi Dương nâng linh thạch nặng ngàn cân lên rồi co cẳng phóng đến sơn lâm bên cạnh, chạy rồi vẫn không quên hô to.
– Tốc biến!
Bọn người La Mục nghe vậy xém chút ngã quỵ.
Đại ca.
Không phải đánh à.
Sao ngươi lại chạy!