Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 730
Lâm Chỉ Khê và Lương Âm thấy Vân Phi Dương lần lượt bị đánh bay, lần lượt đứng thẳng lên, trong lòng đau nhói.
Tận mắt thấy nam nhân mình bị người khác ngược là một sự việc rất thống khổ.
Nhưng.
Các nàng lại không giúp được gì.
– Phi Dương ca!
La Mục nắm quyền đầu, trong ánh mắt hiện ra vẻ phẫn nộ, hận không thể xông ra thay thế Vân Phi Dương đối kháng công kích của Trương Thanh Biển.
Sắc mặt đám người Long Chấn Vũ cũng rất khó nhìn. Dù sao, những năm gần đây, Vân Phi Dương giúp họ quá nhiều.
Nếu như có thể.
Bọn họ hi vọng người bị ngược là mình, mà không phải nam nhân kia.
“Bành!”
Trương Thanh Biển lần nữa đánh Vân Phi Dương bay ra ngoài, khóe miệng hiện ra nụ cười lạnh:
– Một phàm nhân dám phách lối tại Linh Tiêu Phái, đây chính là hậu quả.
Hắn nói cho Vân Phi Dương nghe cũng nói cho bọn người La Mục nghe.
– Trương sư huynh, thẳng tay ngược gia hỏa cuồng ngạo kia đi!
– Đúng thế, đúng thế!
Rất nhiều đệ tử ồn ào lên.
Vân Phi Dương bị ngược càng thảm, bọn họ càng thoải mái.
– Xem ra, ngươi không được hoan nghênh tại Linh Tiêu Phái nhỉ?
Trương Thanh Biển đi tới, vẻ mặt tản ra ngạo nghễ cao cao tại thượng, tựa như Vương giả đang xem thường người yếu.
Vân Phi Dương đứng lên, không thèm nhìn đám đệ tử đang châm chọc khiêu khích mình, nói:
– Một đám rác rưởi mà thôi.
– Ta dựa vào!
– Tên này!
Mọi người phẫn nộ.
Nhưng không thể phủ nhận, đệ tử xem náo nhiệt trước mặt Vân Phi Dương thật sự là rác rưởi.
Trương Thanh Ngọc đi tới, lạnh lùng nói:
– Ngươi trước mặt ta, cũng là rác rưởi.
Nói rồi, nâng quyền đập tới.
Lần này tính không đùa bỡn Vân Phi Dương nữa, chuẩn bị đánh hắn trọng thương.
Nhưng.
Trương Thanh Biển không ngờ tới.
Vân Phi Dương đang bị ngược không hề có lực hoàn thủ, cũng đang chờ đến thời điểm hắn chủ quan thi triển Phiên Thiên Thủ!
Giờ khắc này.
Không thể nghi ngờ là cơ hội tốt nhất!
Ánh mắt Vân Phi Dương dần trở nên u ám, tay phải nhìn như cứng ngắc chết lặng khẽ run lên, khẩu quyết Phiên Thiên Thủ cũng xuất hiện trong Thức Hải, sau đó nhanh chóng vận chuyển.
Nhưng vào lúc này.
Cuồng vân đột biến!
Một cỗ khí tức cuồng bạo bàng bạc từ xa gào thét mà đến, trong nháy mắt tràn ngập bốn phía, Trương Thanh Biển nhất thời bị áp chế đến nổi không thể thể động đậy.
Vân Phi Dương ngạc nhiên.
Thủ thế thi triển Phiên Thiên Thủ nhất thời dừng lại, đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy một trung niên cực tốc bay tới rồi ngừng trên không.
– Ừm?
Bạch Thọ Di cau mày nói:
– Sao hắn tới đây?
“Ha ha ha!”
Trung niên lơ lửng giữa trời, khí thế rất mạnh để các đệ tử chấn động, hắn nhìn về phía Vân Phi Dương, cười nói:
– Tiểu tử, hình như ngươi gặp phiền phức.
Vân Phi Dương cũng không nhận ra gia hỏa đột nhiên xuất hiện này.
Nhưng Bạch Thọ Di biết.
Hắn từ Xích Tiêu điện bay ra ngoài đứng đối diện trung niên, lạnh mặt nói:
– Cuồng Ngạo Thiên, ngươi đến Linh Tiêu Phái ta làm gì?
Cuồng Ngạo Thiên?
Không phải Tông Chủ Cuồng Tông sao?
Sao hắn tới Linh Tiêu Phái?
Rất nhiều đệ tử giật mình.
Cuồng Ngạo Thiên chỉ Vân Phi Dương, lớn lối nói:
– Cuồng Tông ta nhìn trúng tiểu tử này, đến đây đương nhiên là đón hắn về Cuồng Nhân Cốc rồi.
Cuồng Nhân Cốc.
Đại bản doanh Cuồng Tông.
Xác thực mà nói.
Đó là một thành trì, bên trong cư trú rất nhiều võ giả, mà có thể sống bên trong, từng người đều cuồng mà nổi danh.
Cuồng Ngạo Thiên một năm trước đã xuất phát tiến về Linh Tiêu Phái, trên đường đi tìm đường chết, không ngừng ẩu đả với một vài thực lực mình thấy ngứa mắt.
Kết quả, hiện tại mới chạy tới.
Còn Tả Tư Âu cùng ba tên Cuồng Tông đệ tử thì vẫn đang bị cường giả các đại thế lực truy sát đây.
– Trò cười!
Bạch Thọ Di cười lạnh nói:
– Hắn là đệ tử Linh Tiêu Phái ta, Cuồng Tông ngươi có tư cách gì mang đi!
– Đúng há.
Cuồng Ngạo Thiên nâng cằm, hơi chút trầm tư.
Hắn nhìn về phía Vân Phi Dương, nói:
– Tiểu tử, thời điểm bản Tông chủ đến đã thấy hết thảy, biết đại khái ngọn nguồn.
– Lấy tính cách ngươi mà sống trong Linh Tiêu Phái, khẳng định không được bọn họ chào đón, khẳng định sẽ bị xa lánh.
Vân Phi Dương trầm mặc.
Trung niên đột nhiên xuất hiện này có khí thế không kém gì Chưởng môn nói rất đúng.
– Cho nên…
Cuồng Ngạo Thiên chân thành nói:
– Hiện tại thoát ly Linh Tiêu Phái, vào Cuồng Tông ta mới là lựa chọn sáng suốt.
Bạch Thọ Di xém chút từ giữa không trung ngã xuống.
Tên hỗn đản này xui đệ tử mình thoát ly khỏi Linh Tiêu Phái, có nói đạo lý hay không!
Cùng Cuồng Tông giảng đạo lý, buồn cười.
Bạch Thọ Di phẫn nộ quát:
– Cuồng Ngạo Thiên, ta thấy ngươi muốn khi dễ Linh Tiêu Phái ta!
“Xoát xoát!”
Vừa dứt lời, thủ tọa Trưởng lão các phong nhao nhao bay ra, đứng giữa không trung, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Cuồng Ngạo Thiên.
– Nhiều người như vậy?
Cuồng Ngạo Thiên cười lạnh nói:
– Một đám gà mờ Hư Không cảnh, cũng dám đối diện với bản Tông chủ?
Nói rồi vung tay lên, bàng bạc thuần nguyên lực bạo phát, trong nháy mắt hóa thành bàn tay, chụp về phía tám thủ tọa Trưởng lão!
“Vù vù ——”
Cuồng phong gào thét, sắc mặt rất nhiều đệ tử đại biến, bị dọa hai chân mềm rủn.
Tông Chủ Cuồng Tông này quá mạnh, lấy cảnh giới bọn họ, có loại cảm giác không thể khống chế được sinh tử của chính mình.
– Thật mạnh!
Vân Phi Dương cũng cả kinh.
Thực lực trung niên này nếu như thả vào Thần Giới trước kia, chỉ sợ cũng không kém gì Thứ Thần Cấp!
– Thiên Cương!
Nhưng vào lúc này, Bạch Thọ Di vung tay lên, phòng ngự tráo nháy mắt hình thành, bao phủ mọi người vào trong.
– Điêu trùng tiểu kỹ!
Cuồng Ngạo Thiên cười lạnh, đại thủ đè ép, quát:
– Phá cho ta!
“Bành!”
Bàn tay tựa như ngưng tụ thành đại chùy nắm giữ sức mạnh hủy thiên diệt địa, trực tiếp phá nát phòng ngự tráo.
“Phốc!”
Bạch Thọ Di phun ra một ngụm máu, sợ hãi nói:
– Hóa Thần đại viên mãn!
“Ha ha ha!”
Cuồng Ngạo Thiên cười to:
– Cút ngay cho ta!
“Bành bành bành!”
Bàn tay mang theo thuần nguyên lực cuồng bạo, trực tiếp đập bay tám thủ tọa Trưởng lão Linh Tiêu Phái ra ngoài.
Phần này thực lực.
Phần khí thế này.
Chỉ có thể dùng một chữ để hình dung, chính là cuồng!
– Cuồng Ngạo Thiên!
Bạch Thọ Di đè ép thương thế, trầm giọng quát:
– Ngươi muốn khai chiến cùng Linh Tiêu Phái ta?
– Có thể.
Cuồng Ngạo Thiên lạnh lùng nói:
– Địch của Cuồng Tông ta không ít, nhiều thêm một Linh Tiêu Phái cũng không quan trọng.
” “
Bạch Thọ Di nhất thời sụp đổ.
Quả nhiên là Cuồng Tông, quả nhiên là tự tìm đường chết.
– Vân Phi Dương.
Nhưng vào lúc này, Cuồng Ngạo Thiên cười nói:
– Linh Tiêu Phái không có gì đặc biệt, đi tới Cuồng Tông ta đi.
Những đệ tử đang kinh hãi sụp đổ.
Mẹ nó.
Đường đường là Tông Chủ Cuồng Tông – một trong thập đại tông môn tự mình đến Linh Tiêu Phái đoạt Vân Phi Dương, tên này có cái gì tốt chứ!
– Thật có lỗi.
Vân Phi Dương đáp:
– Ta không đi được.
– Tại sao?
Sắc mặt Cuồng Ngạo Thiên âm trầm.
Vân Phi Dương chỉ Trương Thanh Biển đang bị trói buộc, cười nói:
– Ta muốn ngược hắn.
“Ách?”
Cuồng Ngạo Thiên khẽ giật mình.
“Ha ha ha!”
Hắn cất tiếng cười to.
– Tiểu tử, thực lực ngươi chỉ sợ là Vũ Thần cảnh, muốn ngược Phá Toái cảnh, có chút khó khăn nha.
Vân Phi Dương cười nói:
– Khó khăn mới có khiêu chiến, không phải vậy thì vô địch rất tịch mịch.
Thần sắc Cuồng Ngạo Thiên ngốc trệ.
Đột nhiên.
Hắn thu hồi khủng bố uy áp, nói:
– Ngươi nói có đạo lý, bản Tông chủ ngược lại muốn xem xem, ngươi làm sao khiêu chiến sự khó khăn này!