Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 723
“Bành!”
Trong hầm mỏ, tên nội môn đệ tử giám sát kia bị một quyền đánh bay, hung hăng đụng trên tường đá, sau cùng uể oải ngã xuống đất.
“Vù vù —— “
Mộ Dung Chiến đứng bên cạnh, không ngừng thở dốc.
Hắn nắm chặt song quyền, trong con ngươi lóe ra phẫn nộ, nói:
– Con mẹ nó, ngươi mới là rác rưởi!
Tên này bị Vân Phi Dương kích phát huyết tính, rốt cục không còn ẩn nhẫn mà dùng thực lực hung hăng ngược tên nội môn đệ tử vừa rồi nhục nhã mình!
– Không phải chứ?
– Tên này vậy mà đạt tới Vũ Thần tầng ba!
Ngoại môn đệ tử đang lấy quặng trợn mắt hốc mồm.
Năm năm qua, Mộ Dung Chiến trong mắt rất nhiều người là một rác rưởi chính cống, dù sư huynh hay sư đệ đều có thể nhục nhã hắn.
Nhưng.
Bây giờ bộc phát ra thực lực Vũ Thần tầng ba, sau đó đánh bại nội môn đệ tử Vũ Thần tầng bốn, để bọn hắn rốt cuộc minh bạch, nguyên lai tên này ẩn giấu tu vi!
– Vân Phi Dương!
Đột nhiên, Mộ Dung Chiến rống to:
– Thấy không, Mộ Dung Chiến ta không phải cháu trai, không phải kẻ hèn nhát! Ta cũng đến từ Vạn Thế Đại Lục, ta không phải thứ hèn nhát!
Vân Phi Dương cười nhạt một tiếng.
Đúng rồi đó.
Đây mới là người thừa kế Sát Lục Chi Thần, nên phách lối mà sống chứ không phải một mực nén giận. Nếu không cũng không có tư cách đi theo mình tái tạo Thần Giới.
Huyết tính Mộ Dung Chiến bị kích phát, dùng hành động chứng minh mình không phải cháu trai, không phải kẻ hèn nhát.
Nhưng trả giá rất đắt.
Đêm đến, hắn bị Trưởng lão Huyền Tiêu phong gọi qua, răn dạy một hồi. Ngày thứ hai, đứng trước hầm mỏ, phơi nắng thị chúng.
Quả nhiên, lựa chọn theo Vân Phi Dương chẳng khác nào bước vào còn tìm đường chết không có đường về.
Đứng từ trời nắng vừa lên đến khi mặt trời đã khuất, sống lưng Mộ Dung Chiến vẫn thẳng thẳng, ẩn nhẫn biệt khuất mà sống đã bị quét sạch sành sanh.
Trong lúc mơ hồ, hắn giống như trở lại như lúc ban đầu, là một thiên tài cao ngạo khi chưa bị La Mục ngược.
Đây mới là Mộ Dung Chiến, đây mới là Sát Lục Chi Tinh.
Thời gian tiếp tục trôi, linh thạch tiếp tục đào.
Vân Phi Dương một bên trộm, một bên tu luyện, cứ như vậy bình thản đi qua hai tháng, tu vi cũng từ Vũ Thần tầng bảy bước vào tầng tám.
“Xoát!”
Sau khi đột phá, Vân Phi Dương nhảy từ trên giường xuống, hưng phấn cười nói.
– 90 trọng thuần nguyên lực!
Sống mười tháng ở Tiểu Thần Giới.
Từ nửa bước Vũ Thần đột phá đến Vũ Thần tầng tám, nắm giữ 90 trọng thuần nguyên lực, đề bạt này của Vân Phi Dương thật không cách nào hình dung.
Đương nhiên.
Trong khoảng thời gian này.
Linh thạch hắn hao phí đã đến hai ngàn khỏa!
Một người tiêu hao đã bằng một phần năm linh thạch của toàn bộ Linh Tiêu Phái, nếu chuyện này bị Chưởng môn và các thủ tọa Trưởng lão biết, sợ rằng sẽ sụp đổ đến thổ huyết.
Không có cách nào.
Ai bảo bọn họ đưa đầu sói này đưa đến mỏ quặng, đây không phải bị phạt, đây là thiên đường để tăng cao tu vi nhanh chóng!
Nếu như tại Cửu Tầng Thiên, dựa vào mười khỏa linh thạch cung cấp mỗi tháng, Vân Phi Dương đột phá đến Vũ Thần tầng ba đã không tệ.
Vũ Thần tầng tám cũng không thỏa mãn hắn.
Sau đó, Vân Phi Dương muốn trong hai tháng sau cùng điên cuồng thu thập, tranh thủ thu hoạch được số lượng linh thạch đột phá đến Vũ Thần tầng chín.
– Vũ Thần Tầng bảy đột phá đến tầng tám, hấp thu tám trăm khỏa linh thạch, đột phá tầng chín thì chỉ sợ cần hơn một ngàn khỏa, hai tháng tiếp theo phải cố gắng đủ.
Vân Phi Dương đắc ý tiến vào hầm mỏ.
Lần này, hắn đi một con đường khác chưa từng đi qua.
Làm một tên trộm, hắn thật rất có đầu óc, không chỉ đào một đường hầm. Dù sao, có lấy từng sợi lông của con cừu thì đến lúc nào đó cũng sẽ lộ ra khoảng trống, sớm muộn gì cũng sẽ lộ tẩy.
– Sâu thế.
Vân Phi Dương dọc theo thông đạo ngăm đen không ngừng tiến lên, cuối cùng đi đến cuối đường, không gian nơi này không tính quá lớn, chỉ dung nạp được một người khai thác.
“Hô!”
Vân Phi Dương vung cuốc, bắt đầu khai quật, trình độ thuần thục để thợ mỏ lão luyện cũng phải xấu hổ.
“Thùng thùng!”
Những hòn đá không ngừng tróc, từng khỏa linh thạch trong suốt sáng long lanh bị móc ra, chỉ một lát đã đào ra năm viên.
Bao nhiêu đây là để giao nộp, khai thác tiếp theo sẽ lấy làm của riêng. Nghĩ tới đây, Vân Phi Dương nhất thời hứng thú đầy mình, lần nữa đào.
Nhưng.
Đào thêm mấy trượng.
Vân Phi Dương đập cuốc xuống một chỗ nhất thời bị bắn ngược đi, sau khi ổn định thân thể, kinh ngạc nói:
– Quá cứng!
– Ừm?
Đột nhiên, hắn ý thức được, màu đá có khác biệt, nó có màu đen!
– Đây là…
Vân Phi Dương mừng lớn nói:
– Ám Kim Thạch!
Không sai.
Khoáng thạch nơi này không còn là thạch đầu phổ thông, mà chính là Ám Kim Thạch phẩm chất cực kỳ tốt.
Năm đó tại mảnh đất thí luyện, sau khi hoàn thành khảo nghiệm A Tu La lưu lại, thu hoạch được không ít Ám Kim Thạch, sau đó dựa vào Địa Hỏa chế tạo trang bị.
Về sau đi viện trợ Tinh Thần đại lục, hắn đưa binh khí giao cho binh lính Thiết Huyết tiên phong đoàn, có thể nói như hổ thêm cánh!
– Cái này là đồ tốt!
Vân Phi Dương lúc này vứt cuốc, lấy Hàn Thiên Kiếm ra, ngưng tụ Địa Hỏa, bắt đầu cắt.
Ám Kim Thạch rất cứng.
Nhưng trước mặt địa hỏa thì rất yếu đuối.
“Xoát xoát!”
Từng khối Ám Kim Thạch bị đào ra, trọng lượng đều nặng ngàn, toàn bộ được đưa vào Phi Dương đại lục.
Chỉ một lát.
Vân Phi Dương đã đào hơn mấy trượng, cũng thu vào mấy vạn cân.
Đương nhiên.
Ám Kim Thạch không phải xếp hàng thẳng tắp cho hắn đào, phía dưới còn có rất nhiều. Kết quả là, Vân Phi Dương bắt đầu đào xuống, cho đến khi đào ra một cái hố sâu thật to mới dừng lại.
– Nhiều Ám Kim Thạch như vậy chắc có thể chế tạo ra không ít binh khí tinh xảo.
Vân Phi Dương cười rộ lên.
Bất quá, khi hắn lần nữa giơ kiếm chém xuống lại biến sắc, bởi vì một cột thuần nguyên khí dựng lên từ trong khe hở.
– Ồ.
Vân Phi Dương nói:
– Đụng phải linh thạch!
Quả nhiên.
Khi hắn cẩn thận từng li từng tí đào lên thì thấy linh thạch dần hiện ra, bởi vì bị Hàn Thiên Kiếm phá hư nên đã bắt đầu hoá đá.
Vân Phi Dương bất đắc dĩ.
– Bên trong Ám Kim Thạch vậy mà lại dựng dục linh thạch, quá chủ quan rồi.
Nói rồi, cẩn thận từng li từng tí lột linh thạch hư hao ra, sau một khắc lại ngạc nhiên hô.
– Lớn như vậy?
Linh thạch hao tổn bị móc ra không khác gì quả dưa hấu nhỏ, còn về trọng lượng thì không cách nào tính ra chuẩn xác vì thuần nguyên lực đã bị xói mòn.
Linh thạch trong hầm mỏ đều nặng khoảng một cân, Vân Phi Dương lần đầu thấy được khối lớn như thế!
– Chẳng lẽ, khác biệt khoáng thạch sẽ dựng dục ra linh thạch khác biệt?
Cuối cùng.
Vân Phi Dương lần nữa đào sâu.
Lần này hắn đặc biệt cẩn thận, cho đến sau nửa canh giờ, rốt cục đào ra viên linh thạch như quả dưa hấu thứ hai!
– Ai ya.
Vân Phi Dương đoán chừng.
– Ít nhất cũng phải nặng mười cân, bằng trọng lượng của mười khỏa linh thạch tiêu chuẩn a.
“Xoát!”
Hắn không suy nghĩ nhiều, ném linh thạch cỡ lớn trước mặt này vào Phi Dương đại lục, tiếp tục đào.
Đáng tiếc.
Một lúc lâu sau, Ám Kim Thạch đào ra được không ít, nhưng linh thạch cỡ lớn chỉ đào ra hai khỏa.
– Phía dưới còn có.
Vân Phi Dương phán đoán, nhưng không tiếp tục đào, bởi vì tính toán thời gian thì lúc này nên trở về.
“Xoát.”
Hắn đi ra hang động do mình đào này giờ.
Vốn định rời đi, nhưng nghĩ tới mình đã đào ra một cái hố to như thế, nếu bị người phát hiện sẽ không hay.
Không có cách nào.
Chỉ có thể đặt Ám Kim Thạch lại để lấp đi, sau đó dùng địa hỏa đốt những khe hở cho chúng dung hợp lại cùng nhau, lúc này mới đứng dậy hậm hực rời đi.