Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 722
– Ui ui, ánh mắt gì đây?
Võ giả giám sát nhìn thấy trong ánh mắt Mộ Dung Chiến ẩn chứa tức giận, lúc này nâng chân đạp tới.
“Bành!”
Mộ Dung Chiến bị đá bay, đụng vào thạch bích, trên mặt hiện ra vẻ dữ tợn, cũng không biết là đau hay vì giận dữ.
Vân Phi Dương âm thầm lắc đầu.
Đã từng là Thập Vũ Chi Tinh Thiên Vũ học phủ, không nghĩ tới sẽ luân lạc tới mức này, bị làm nhục mà không thèm đáp trả.
Tên võ giả giám sát kia lạnh lùng quát:
– Một rác rưởi đến từ Phàm Giới, tu luyện hơn năm năm còn chưa đột phá Vũ Thần, còn mặt mũi ở lại Linh Tiêu Phái ta.
Mộ Dung Chiến không nói, chỉ hung hăng nắm chặt bùn đất.
– Đừng nằm trên đất giả chết, mau mau cút lên đào quáng!
Giám sát võ giả nâng chân đạp tới.
Mộ Dung Chiến chỉ có thể trơ mắt nhìn, không thể trốn tránh.
Nhưng vào lúc này, một bóng người xuất hiện cản trước mặt hắn, hời hợt cản chân đối phương.
“Đạp đạp!”
Tên giám sát bị ngăn trở, lùi gấp mấy bước, suýt nữa ngã xuống đất.
Chỉ cản trở đơn giản, nếu Vân Phi Dương hơi dùng sức, tên nội môn đệ tử này chỉ sợ sẽ bay ra ngoài.
– Vân Phi Dương!
Giám sát phẫn nộ nói:
– Ngươi có ý gì?!
Vân Phi Dương cười nói:
– Người ta chỉ hơi lười, giáo huấn vài câu là được, làm gì động thủ động cước.
– Ngươi…
– Ta làm sao?
Vân Phi Dương mục quang lãnh lệ.
Ánh mắt này rất đáng sợ, nội môn đệ tử kia lạnh run, sau cùng xám xịt rời đi.
Nói đùa.
Người điên đến Chân truyền đệ tử cũng dám đánh, nếu mình chọc tới hắn, trâu bò cũng bị ngược thành chó.
Trên thế giới này.
Người hϊế͙p͙ yếu sợ mạnh vĩnh viễn không thiếu.
Hầm mỏ cuối đường.
Mộ Dung Chiến ngồi xổm trong góc tường, cúi đầu không nói một lời. Hắn biết, nếu như không phải Vân Phi Dương xuất hiện, mình chỉ sợ sẽ bị ngược một hồi.
Loại chuyện này, năm năm qua đã thành thói quen, chỉ là không quen khi bị Vân Phi Dương cứu.
Nói thật.
Thái độ của Mộ Dung Chiến đối với Vân Phi Dương, dù trước kia hay hiện tại đều tràn ngập địch ý, đột nhiên được cứu, khẳng định khó có thể tiếp nhận.
“Uy.”
Vân Phi Dương một bên đào quáng, một bên nói:
– Ngươi dù sao cũng là Sát Lục Chi Tinh nha, những năm nay lăn lộn tại Tiểu Thần Giới thế nào mà si đa như thế?
Lời này có chút kích thích người.
Bất quá.
Mộ Dung Chiến lại không tức giận, hắn thản nhiên nói:
– Ngươi cho rằng ai cũng yêu nghiệt giống như ngươi à.
Vân Phi Dương dừng lại, nói:
– Ta chỉ cảm thấy, một người có thể ẩn nhẫn, nhưng nếu cứ thế mà sống thì không có gì khác biệt với phế vật.
Mộ Dung Chiến khẽ giật mình.
Chẳng lẽ tên này biết mình đang ẩn giấu tu vi?
Đổi lại người khác, Vân Phi Dương có lẽ đoán không ra, nhưng thân là người thừa kế Sát Lục Chi Thần, đi vào Tiểu Thần Giới năm năm, không đột phá Vũ Thần, thật sự là gặp quỷ!
“Đông!”
Vân Phi Dương hái linh thạch xuống, thuận tay ném vào giỏ trúc, nói:
– Cường giả chân chính, không sợ bất kỳ nguy hiểm nào.
Mộ Dung Chiến cười khổ nói:
– Ta cũng không có tâm tính cuồng ngạo như ngươi, có thể sống sót trong Tiểu Thần Giới cao thủ như mây này, từng bước một mạnh lên mới là mục đích của ta.
Tên này sớm đã đột phá đến Vũ Thần, có trở tư cách thành nội môn đệ tử.
Thủy chung ẩn nhẫn cũng vì sau khi tiến vào Tiểu Thần Giới mới biết, nơi này cường giả rất nhiều, mình nhỏ bé tựa như hằng hà cát bụi.
Muốn mạnh lên.
Đầu tiên phải sống sót.
Sống sót thật tốt thì phải điệu thấp, muốn ẩn nhẫn để cho mình thực sự trở thành một hạt cát, khiến người ta coi nhẹ tồn tại của mình.
Đây là tâm tính Mộ Dung Chiến.
Có thể nói.
Hắn và Vân Phi Dương khác biệt quá rõ ràng, một người ẩn nhẫn đến bị khi phụ cũng có thể nuốt cục tức vào trong lòng, một người thì dù chỉ chịu chút ủy khuất cũng đã bạo tẩu.
Không thể nói hắn không có cốt khí.
Trên thực tế, cách làm này của Mộ Dung Chiến rất giống với rất nhiều phàm nhân tiến vào Tiểu Thần Giới.
Bọn họ rõ ràng, mình tại nơi này không có bất kỳ ưu thế gì, nhất định phải cẩn thận từng li từng tí, nhất định phải cẩn thận.
Vân Phi Dương nói:
– Những năm nay, ngươi sống rất mệt mỏi nhỉ.
Mộ Dung Chiến nói:
– Sống mệt mỏi bởi vì ta không có tư chất cùng thực lực như ngươi.
Vân Phi Dương nói:
– Ngươi định một mực ẩn nhẫn như thế?
Mộ Dung Chiến trầm mặc.
Không ẩn nhẫn thì làm sao bây giờ? Chút thực lực ấy của mình, tuy có thể trở thành nội môn đệ tử, nhưng tương lại cũng mịt mù mà thôi.
– Theo ta lăn lộn đi.
Vân Phi Dương nói.
– Theo ngươi lăn lộn?
Mộ Dung Chiến liếc hắn một cái, nói:
– Vân Phi Dương, theo ngươi lăn lộn, hậu quả cũng giống như đám La Mục.
Vân Phi Dương cau mày hỏi:
– Có ý tứ gì?
Mộ Dung Chiến đáp:
– Ngươi rời khỏi không bao lâu, ca ca Dương Thanh Ngọc – đệ tử hạch tâm kia xuất quan, hắn biết được đệ đệ bị ngươi ngược, thường thường sẽ đi lên Tấn Tiêu phong ngược lại đám La Mục.
Mục quang Vân Phi Dương dần trở nên lãnh lệ.
Mẹ.
Vậy mà thừa dịp mình bị phạt đi khi dễ huynh đệ mình!
Mộ Dung Chiến thản nhiên nói:
– Đệ tử hạch tâm kia vẫn đang chờ ngươi trở về, nói muốn để ngươi biết, cái gì gọi là thực lực vi tôn.
– Thực lực vi tôn?
Vân Phi Dương nắm quyền, âm u nói:
– Tốt, chờ ta kết thúc chịu phát, phải xem thử xem hắn là thần thánh phương nào!
Mộ Dung Chiến nghe vậy, ngạc nhiên nói:
– Ngươi còn muốn so chiêu với đệ tử hạch tâm?
– Không được à?
” “
Mộ Dung Chiến sụp đổ nói:
– Ta nghe nói, tên đệ tử hạch tâm kia chính là cường giả Phá Toái cảnh Tố Thể Kỳ tầng ba, thuần nguyên lực ít nhất cũng đến một trăm ba mươi trọng!
Vân Phi Dương ngạc nhiên.
– Lợi hại như vậy?
Mộ Dung Chiến che trán nói:
– Không lợi hại sao có thể trở thành đệ tử hạch tâm!
– Đúng thế.
Vân Phi Dương thoải mái.
Xem ra, bốn tháng tiếp theo phải đề cảnh giới cao càng nhanh. Nếu không, một khi về Cửu Tầng Thiên, nhất định bị đệ tử hạch tâm ngược.
Vân Đại Tiện Thần quen ngược người khác, tuyệt không tiếp để mình bị người ngược.
“Uy.”
Vân Phi Dương nói:
– Ngươi vẫn chưa trả lời ta, có muốn theo ta lăn lộn hay không?
Mộ Dung Chiến sụp đổ.
Ngôi sao tai họa trời sinh này, nếu mình đi theo hắn, hậu quả cũng rất rõ ràng, sẽ trở thành địch của rất nhiều đệ tử Linh Tiêu Phái.
– Đương nhiên, nếu như ngươi ưa thích một mực ra vẻ đáng thương, có thể lựa chọn từ chối không tiếp, ta cũng không thích thu kẻ hèn nhát làm tiểu đệ.
Kẻ hèn nhát.
Ba chữ tựa như cương đao cắm vào trái tim Mộ Dung Chiến để sắc mặt hắn đột nhiên dữ tợn.
– Ta đây là ẩn nhẫn!
– Cùng cháu trai không có khác nhau.
– Ta chỉ muốn sống sót thật tốt!
– Đây chính là kẻ hèn nhát.
– Ngươi…
– Về sau đừng nói mình là võ giả Vạn Thế Đại Lục nhé, bởi vì ngươi không xứng.
Vân Phi Dương nói xong câu đó, quay người rời đi, tiến về một thông đạo khác.
– Đứng lại!
Mộ Dung Chiến gọi hắn lại.
Vân Phi Dương ngừng chân, nhưng không có quay đầu, lạnh lùng nói:
– Có chuyện gì sao, kẻ hèn nhát?
– Mẹ kiếp!
Mộ Dung Chiến nắm quyền đầu, nói:
– Vân Phi Dương, Mộ Dung Chiến ta không phải kẻ hèn nhát!
– A.
Vân Phi Dương ứng tiếng.
– Ta biết rồi, kẻ hèn nhát.
– Ngươi!
Sắc mặt Mộ Dung Chiến dữ tợn, tiếp theo gầm thét.
– Không phải theo ngươi cùng tìm đường chết à, Mộ Dung Chiến ta đồng ý!
– Ồ.
Vân Phi Dương thản nhiên nói:
– Ta muốn thấy ngày tên nội môn đệ tử hôm nay khi dễ ngươi bò ra khỏi hầm mỏ.
Mộ Dung Chiến trợn tròn mắt.