Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 720
Có câu nói rất hay.
Gan nhỏ chết đói, gan lớn chết no.
Vân Phi Dương đang chứng minh tầm quan trọng của lời này, hắn dưới sự giám sát của người khác, mỗi ngày lấy quặng, mỗi ngày đều trộm linh thạch!
Nửa tháng sau.
Linh thạch đặt trong Phi Dương đại lục đạt tới hơn sáu mươi khỏa, số lượng này đã bằng lương nửa năm của một nội môn đệ tử rồi.
Đáng tiếc là.
Cảnh giới của Vân Phi Dương thủy chung kẹt tại nửa bước Vũ Thần, cho nên, chỉ có thể nhìn, không thể hấp thu.
– A Nông!
Một ngày này, Vân Phi Dương tiến vào Phi Dương đại lục, Thần Thần chạy ra, vui vẻ nói:
– Ta đột phá đến bát phẩm rồi!
Bát phẩm tương đương với Vũ Thần.
Khế ước thú mạnh lên, Vân Phi Dương cũng rất vui vẻ, đồng thời biết, linh thạch có hiệu quả rất mạnh!
– A Nông!
Thần Thần theo sát đi tới, kéo cánh tay hắn, lộ ra vẻ đáng thương nói:
– Còn thạch đầu kỳ quái kia không?
Tiểu ny tử ăn nghiện.
Vân Phi Dương bị ánh mắt tội nghiệp của nàng đánh bại, quăng ra mấy khỏa linh thạch, nói:
– Thuộc tính trong cái đồ chơi này rất mạnh, ngươi từ từ ăn.
Hắn sẽ không keo kiệt đối với khế ước thú của mình.
– Ừm!
Thần Thần tiếp được linh thạch, mặt mày hớn hở nói:
– A Nông đối với Thần Thần tốt nhất!
Vân Phi Dương phất phất tay, nói:
– Đi chơi đi, ta còn muốn tu luyện.
Thần Thần lúc này ôm ba khỏa linh thạch, lanh lợi rời đi.
“Xoát!”
Vân Phi Dương lập tức bố trí trận pháp, ném gần một trăm khỏa linh thạch vào, lúc này mới buông lỏng một hơi.
Tại Thảo Dược Cốc ở Vạn Thế Đại Lục Bách.
Hắn rõ ràng nhớ kỹ, mới vừa gia nhập Dược Thần động phủ đã nhìn thấy một bát Tiên Lộ Quỳnh Tương, trong lúc cuồng hỉ lại bị Thần Thần uống sạch.
Nha đầu này cũng là một tiểu ăn hàng, nhất định phải đề phòng, như thừa dịp chính mình không ở đây, nuốt hết linh thạch, vậy sẽ khóc không ra nước mắt.
Tại Thần Giới có phòng cháy, phòng trộm, phòng Tiện Thần, ở chỗ này thì có phòng cháy, phòng trộm, phòng Thần Thần!
Cảnh giới Vân Phi Dương kẹt tại nửa bước Vũ Thần đỉnh phong, dù hấp thu thuộc tính gì cũng sẽ không tăng tiến.
Hiện tại.
Hắn chỉ có thể tĩnh tâm cảm ngộ.
Như thế, thời gian Phi Dương đại lục gia tốc bốn lần để cho hắn tranh thủ càng nhiều thời gian.
Cứ như vậy.
Vân Phi Dương ban ngày đào quáng, trộm linh thạch, đến tối lợi dụng linh hồn thể dung nhập Phi Dương đại lục, không ngừng cảm ngộ.
Khoan hãy nói.
Cuộc sống tạm bợ vô cùng sung sướng!
Sau ba tháng.
Vân Phi Dương vẫn như thường ngày, tiến vào hầm mỏ đào linh thạch, mà tên đệ tử từ Thanh Tiêu phong đã không còn giám thị hắn.
Những ngày này.
Hắn nhìn ra được Vân Phi Dương vô cùng chuyên tâm đào quáng, mình nhìn hay không nhìn đều làm rất hăng say, cho nên từ bỏ theo dõi.
– Má ơi, Vân Phi Dương này quá mạnh, đào trọn vẹn ba tháng, còn có tinh thần như thế!
– Không phục không được!
Nhóm ngoại môn đệ tử thứ ba thay phiên đến thấy Vân Phi Dương vô cùng cao hứng tiến vào hầm mỏ, nhất thời sụp đổ.
Kiếp sống đào quáng này, bọn họ tiến hành năm sáu ngày đã cảm thấy buồn tẻ vô cùng.
Mà Vân Phi Dương.
Mỗi lần bắt đầu làm việc, đều là trời chưa sáng đã vào động, một mực đào đến trời tối mới ra ngoài, cái này mà là đào mỏ gì, giống như một cuộc sống sinh hoạt bình thường thì có!
Nếu như một ngày đào mỏ nuốt riêng năm sáu khỏa linh thạch, bọn họ khẳng định sẽ giống như Vân Phi Dương, không còn buồn tẻ!
Đêm tối tiến đến.
Vân Phi Dương kéo lấy thân thể rã rời về đến lều vải, trên mặt hiện ra một tia mỉm cười.
Tuy thời gian dài đào quáng và tu luyện để thể xác tinh thần hắn rã rời, nhưng nghĩ đến ngày hôm nay thu hoạch tám khỏa linh thạch, hết thảy nỗ lực đều đáng.
“Xoát!”
Cẩu Bất Lý từ bên ngoài đi vào, hắn đặt mông ngồi xuống, vỗ bàn nói:
– Tiểu tử, ngươi đến cùng là ngốc hay bị ngu!
– Trưởng lão, sao thế?
Vân Phi Dương nói.
Cẩu Bất Lý sụp đổ nói:
– Ba tháng qua, ngươi không biết mệt sao? Coi như không mệt, có đặc thù đam mê, ưa thích đào quáng thì tốt xấu cũng phải biểu diễn cho người ta thấy mình mệt một chút chứ.
Vị trưởng lão này rất muốn khóc.
Ba tháng trước, hắn tính toán, chờ Vân Phi Dương chịu không được sẽ lên báo thủ tọa, nói Trưởng lão hai phong cố ý chỉnh người.
Nhưng.
Từng ngày trôi qua.
Tiểu tử kia không những không cảm thấy mệt mỏi, còn càng đào càng có tinh thần, không thể không khiến hắn hoài nghi, không phải tên này trời sinh thích bị ngược chứ?
Cẩu Bất Lý kiểu câu này, Vân Phi Dương cũng ý thức được vấn đề, mình chỉ nghĩ đến trộm linh thạch, thời gian dài rất dễ bị hoài nghi.
– Trưởng lão!
Vân Phi Dương chân thành nói:
– Ta hiểu rồi!
Ngày thứ hai.
Vân Phi Dương như thường lệ đi hầm mỏ đào quáng.
Bất quá, sáng sớm hôm nay hắn xuất hiện, sắc mặt cực độ tái nhợt, bước đi run run.
– Mau nhìn, tiểu tử này chịu không nổi rồi!
– Ha ha ha, ta đã nói mà, kiên quyết mạnh hơn cũng không thể đào lâu như vậy đâu.
Rất nhiều ngoại môn đệ tử thấy thế thoải mái.
– Vân Phi Dương!
Trưởng lão Huyền Tiêu phong đi tới, lạnh mặt nói:
– Thời gian ngươi đào quặng đã tới, nhanh đi vào!
– Trưởng lão!
Vân Phi Dương bày ra vẻ mặt yếu ớt, nói:
– Ta ta thực rất mệt.
Biểu diễn quá đạt, không chê vào đâu được!
Trưởng lão lạnh lùng nói:
– Tiểu tử, ngươi tới đây chịu phạt, có nghĩa vụ đào quáng, mệt mỏi cũng phải chống đỡ.
– Mẹ kiếp!
Cẩu Bất Lý xông lại, tức miệng mắng to:
– Lý lão quỷ! Vân Phi Dương liên tục đào ba tháng, mỗi lần đều đi sớm về trễ, không cần chơi người như thế chứ!
Lý trưởng lão trầm mặc.
Cẩu Bất Lý nói tiếp.
– Ta hôm nay nói luôn, nếu ngươi muốn nhằm vào đệ tử Tấn Tiêu phong ta, ta con mẹ nó, hiện tại sẽ kêu oan đến Chưởng môn!
Nhắc đến chưởng môn, Lý trưởng lão có chút sợ hãi.
Thời gian đào quáng là do hắn và một Trưởng lão khác tự tiện chủ trương định ra, nếu việc này truyền đến tai Chưởng môn, chỉ sợ có phiền phức.
“Hừ.”
Lý trưởng lão hừ lạnh một tiếng, quay người rời đi.
Bất quá, lúc gần đi lại nói:
– Từ ngày mai trở đi, để hắn và ngoại môn đệ tử đào quáng cùng một chỗ đi.
Cẩu Bất Lý ra mặt để thời gian Vân Phi Dương đào quáng giảm bớt, cái này cũng không tính là chuyện xấu.
Ba tháng qua, hắn đã triệt để thuần thục, ngắn ngủi hai canh giờ đã bằng tốc độ cả ngày của ngoại môn đệ tử, còn có thể thuận tay trộm năm sáu khối linh thạch.
Nói như thế.
Cũng sẽ có càng nhiều thời gian tiến vào Phi Dương đại lục cảm ngộ võ đạo.
Như thế.
Lại qua một tháng.
Vân Phi Dương có dấu hiệu đột phá!
– Rốt cục cũng tới!
Vân Phi Dương hưng phấn rời khỏi Phi Dương đại lục, trở về hiện thực, tâm thần hợp nhất, dấu hiệu không ngừng rõ ràng.
“Vù vù!”
Trong khoảnh khắc, trong cơ thể hắn bộc phát ra khí thế bàng bạc tràn ngập bên trong lều vải.
Nếu như còn ở Vạn Thế Đại Lục, Vân Phi Dương đột phá đến Vũ Thần sinh ra khí thế khẳng định sẽ rung động toàn bộ đại lục!
Đáng tiếc, nơi này là Tiểu Thần Giới, không gian bích lũy rất mạnh, hệ thống Thiên Đạo càng hoàn thiện, cỗ khí thế này không có xông nổi ra khỏi cái lều của hắn.
Nói đơn giản.
Tiểu Thần Giới sinh ra Vũ Thần cũng giống như Phàm Giới sinh ra Vũ Đồ vậy, bình thản tự nhiên như không có gì to lớn.
Đương nhiên.
Cẩu Bất Lý gần Vân Phi Dương nhất vẫn cảm giác được, hắn đi ra lều, ý thức được Vân Phi Dương đang muốn tấn cấp, nhất thời ngây người.
Nói đùa à?
Đào linh thạch ba tháng, gia hỏa không có thời gian tu luyện vậy mà có thể đột phá?
Nhưng vào lúc này.
Tấn cấp khí thế đang phát tán dần dần thu hồi, trên mặt Vân Phi Dương hiện ra một vòng mỉm cười, từ giờ trở đi, hắn không còn là nửa bước Vũ Thần nữa, mà đã trở thành Vũ Thần chân chính!