Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 716
Khi bị Bạch Thọ Di quan sát, cảnh giới tu vi Vân Phi Dương bại lộ.
Điều này khiến cho Đường Nhược Giản và Trưởng lão Huyền Tiêu phong một người đại hỉ, một người kinh hãi.
Nửa bước Vũ Thần.
Thập Nhất Trọng Thuần Nguyên Lực!
Một phàm nhân đến từ hạ đẳng vị diện, đến cùng là tu luyện thế nào thế, cũng quá khủng bố, quá yêu nghiệt rồi!
Thế sau khi hắn đột phá Vũ Thần đến cảnh giới cao hơn thì sao nữa!
Giống như Bạch Thọ Di nói, Vân Phi Dương này tại Tiểu Thần Giới cũng thật là thiên tài ngàn năm khó gặp!
Trưởng lão Huyền Tiêu phong tỉnh táo lại, nói:
– Chưởng môn, kẻ này tự nhiên thương tổn đệ tử ta!
Hắn mặc kệ Vân Phi Dương thiên tài hay không, đệ tử mình bị đánh thành hình dạng như thế, nhất định phải đòi công đạo.
– Như vậy đi.
Bạch Thọ Di nói:
– Để hắn ở Ngọc Tiêu phong đào linh thạch một năm.
– Chưởng môn anh minh!
Đường Nhược Giản vội vàng nịnh nọt.
Dù sao Ngọc Tiêu phong có người một nhà, Vân Phi Dương đi đến đó cũng được chiếu cố, ba tháng và một năm cũng không có gì khác nhau.
– Chưởng môn!
Huyền Tiêu phong trưởng lão nói:
– Ta nghe nói, năm nay phụ trách Ngọc Tiêu phong là Trưởng lão Tấn Tiêu phong, sợ một ít người sẽ làm việc tư.
Nói rồi lạnh lùng nhìn về phía Đường Nhược Giản, ánh mắt kia thấu phát ánh sáng, giống như đang nói, lão gia hỏa, ngươi tính toán cũng hay đó.
Bạch Thọ Di nói:
– Lập tức ra lệnh, để người của Huyền Tiêu phong và Thanh Tiêu phong tiếp quản mỏ quặng đi.
– A?
Đường Nhược Giản trợn tròn mắt.
Vân Phi Dương đánh đệ tử hai phong này, bọn họ đang kìm nén bực tức đây, để bọn hắn phái người tới, chẳng phải sẽ bị tra tấn.
Đường Nhược Giản muốn mở miệng nói chuyện đã thấy Bạch Thọ Di phất phất tay.
– Đều lui ra đi.
– Vâng.
Trưởng lão Huyền Tiêu phong đỡ đệ tử bị thương rời đi, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh.
Đường Nhược Giản chỉ có thể dẫn theo Vân Phi Dương lui ra, trở về trên đường, sụp đổ nói:
– Ngươi không thể bớt gây chuyện à!
Vân Phi Dương ngượng ngùng cười một tiếng.
Trong thư phòng.
Bạch Thọ Di đứng trước cửa sổ.
Hắn nhìn bóng lưng Vân Phi Dương dần dần biến mất, lẩm bẩm:
– Trưởng thành bên trong nghịch cảnh mới tính là thiên tài hơn ngàn năm mới gặp, hi vọng kẻ này không làm bổn tọa thất vọng.
Hắn xem trọng Vân Phi Dương.
Nhưng.
Tiểu Thần Giới không giống với Phàm Giới.
Nơi này xưa nay không thiếu nghịch thiên thiên tài, chỉ có trải qua được khảo nghiệm, mới có thể chân chính trưởng thành.
Ngọc Tiêu phong rất xa Chủ phong, Thuần Nguyên Khí đơn bạc, đào quáng mỗi ngày lại đi lặp lại, rất khó có thời gian tu luyện, mà cái này chính là khảo nghiệm.
Một năm sau.
Nếu người trẻ tuổi này còn có thể càng mạnh hơn thì chứng tỏ hết thảy, đối phương thật sự là thiên tài.
Đương nhiên.
Mục đích khác là hi vọng mài đi cuồng ngạo của Vân Phi Dương, để hắn hiểu được nội liễm, như thế mới có thể trở thành một thiên tài hoàn mỹ, lúc đó mới có giá trị bồi dưỡng.
Ngày thứ hai.
Vân Phi Dương lén đi vào Tử Tiêu phong, sau đó đả thương Chân Truyền Đệ Tử Huyền Tiêu phong đến đưa thuốc truyền khắp Linh Tiêu Phái.
Đệ tử các phong thật phục!
Ban ngày ngược Trương Thanh Ngọc bị phạt, đến tối lại gặp rắc rối, thật sự là một gia hỏa không thích nhàn rỗi, phải làm ra chút chuyện mới chịu a.
Càng để bọn hắn tâm phục khẩu phục là, Lăng Sa La từ trước đến nay rất ít ra ngoài cũng là nữ nhân của Vân Phi Dương!
Nữ đệ tử Tử Tiêu phong có hơn ngàn, bàn về tướng mạo, chân chính đỉnh phong chỉ có bảy tám người.
Vân Phi Dương một tên ôm ba mỹ nhân, để đám FA lâu năm chúng họ sống thế nào đây chứ!
Hâm mộ thì hâm mộ.
Rất nhiều người càng hiểu, ngàn vạn không thể tới gần các nàng Lâm Chỉ Khê, nếu bị tên điên này biết, chắc phải bị ngược.
– Chưởng môn tự mình hạ lệnh, để hắn đào linh thạch ở Ngọc Tiêu phong một năm!
– Thuần nguyên khí nơi đó yếu đến đáng thương, mỗi ngày phải không ngừng tiến vào hầm mỏ đào quáng, căn bản là không có cách nào tu luyện, một năm xem như triệt để hoang phế.
– Ta nghe nói, Huyền Tiêu phong và Thanh Tiêu phong tiếp quản mỏ quặng, tiểu tử này đi, khẳng định sẽ chịu đau khổ.
– Quá tốt!
– Tên kia rất thích ăn đòn mà!
Rất nhiều đệ tử kinh hỉ.
Bọn họ cũng không chào đón Vân Phi Dương, hi vọng nhìn thấy tên này bị lấy ra pha trò hoặc bị cuồng ngược.
Muốn nói vui vẻ nhất vẫn là Triệu Anh Vũ.
Hắn nằm trên giường, hai tay và đầu gối bị phế sớm đã được đắp thuốc chữa thương, lãnh đạm nói:
– Tiểu tử, đợi ngươi bị phạt kết thúc, ta nhất định có thể đạt tới Vũ Thần đại viên mãn!
– Đến lúc đó!
Ánh mắt Triệu Anh Vũ càng ngày càng âm u, sau cùng căm hận nói:
– Nhục nhã của ngươi đối với ta, ta sẽ hoàn trả gấp trăm lần!
Hắn thừa nhận Vân Phi Dương rất mạnh.
Nhưng.
Đi mỏ quặng đào quáng chẳng khác nào hoang phế nguyên một năm, trong thời gian này, mình hoàn toàn có thể đột phá đến Vũ Thần đại viên mãn. Đến lúc đó, tuyệt đối có thể ngược hắn!
Xác thực.
Cửu Tầng Thiên là khu vực chủ phong, thuần nguyên khí bàng bạc, lấy thiên phú của hắn, trong một năm, từ Vũ Thần tầng tám đột phá đến đại viên mãn, hoàn toàn không có vấn đề.
Vân Phi Dương thì ngược lại.
Bên trong Ngọc Tiêu phong có Linh Thạch Quáng Mạch do hấp thu thiên địa tinh hoa thai nghén mà sinh ra, thuộc tính nơi đó gần như không có.
Đào quáng một năm, chẳng khác nào hoang phế một năm.
Một người tăng lên, một người dậm chân tại chỗ, Triệu Anh Vũ phản ngược Vân Phi Dương, cũng không hẳn là không thể!
Buổi sáng.
Hai phổ thông Trưởng lão đi vào Tấn Tiêu phong, bọn họ phụng mệnh áp giải Vân Phi Dương tiến về Linh Thạch Quáng Mạch.
– Phi Dương ca, chúng ta cùng đi với ngươi bị phạt.
La Mục nói.
Vân Lịch mấy người cũng đi theo.
– Đều trở về đi.
Vân Phi Dương đứng tại miệng núi, nói:
– Một năm này tu luyện cho thật tốt, tuyệt đối đừng lười biếng.
– Ai.
La Mục thở dài một hơi, nói:
– Vậy được rồi!
“Xoát!”
Năm người nhất thời biến mất.
– Đ*t vợ tụi mi!
Vân Phi Dương xém chút ngã quỵ.
Ta chỉ thuận miệng nói thế, các ngươi đã chạy mất nhanh hơn thỏ, hoàn toàn không có một điểm thành ý!
Vân Phi Dương đi xuống Cửu Tầng Thiên.
Trên đường gặp được không ít đệ tử các phong, trên mặt bọn họ đều hiện ra biểu lộ cười trên nỗi đau của người khác.
– Tên chuyên gây họa rốt cục rời đi rồi!
– Linh Tiêu Phái chúng ta có thể trở lại bình tĩnh rồi!
Nhìn Vân Phi Dương dần dần đi xa, đám đệ tử chán ghét của hắn hận không thể đốt pháo chúc mừng!
Nói thật.
Vân Phi Dương đi vào Linh Tiêu Phái mới nửa tháng, gây chuyện thì thật không ít, đệ tử các phong cực độ chán ghét đối với hắn.
– Vừa mới gặp lại, lại phải tách rời.
Lương Âm đưa mắt nhìn Vân Phi Dương rời đi, thần sắc ảm đạm.
Lâm Chỉ Khê nói:
– Hi vọng một năm này, huynh ấy có thể thu liễm tính cách tìm đường chết của mình.
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại thở dài, lấy tính cách tên kia, trừ phi mặt trời mọc hướng tây thì may ra hắn mới thay đổi.
Quả nhiên như vậy.
Trên đường đi đên Ngọc Tiêu phong.
Vân Phi Dương quay lại nhìn về phía chín tòa sơn phong hòa vào mây trời, toét miệng, cười bỉ ổi nói:
– Một năm sau, ta sẽ trở về!
Ngày thứ hai.
Linh Tiêu Phái khôi phục bình tĩnh như trước kia.
Nhưng Đệ Tử Hạch Tâm đại biểu thiên tài mạnh nhất Thanh Tiêu phong bế quan thật lâu – Trương Thanh Biển xuất quan.
Không hề nghi ngờ.
Khi tên thiên tài đứng đầu này biết được đệ đệ mình bị một phàm nhân gọi là Vân Phi Dương ngược, nhất thời giận không thể tả.
Nếu tiểu tử kia không bị mang đến sơn mạch Ngọc Tiêu Phong, rất có thể đã đi Tấn Tiêu phong ngược hắn.
– Có trò vui để nhìn rồi!
– Ta nghe nói, Trương Thanh Biển đã thề, một năm sau, Vân Phi Dương trở về, nhất định sẽ hung hăng ngược hắn một hồi, để hắn hiểu được, cái gì gọi là thực lực vi tôn!
– Ha ha ha, tại Thanh Tiêu phong, tên kia đã phách lối nói, có năng lực đến ngược hắn, giờ có người có thể trị hắn rồi!
Mọi người nghị luận.
Bọn họ không chút nghi ngờ, lấy thực lực Trương Thanh Biển, ngược Vân Phi Dương giống như đi dạo, dù sao, người ta cũng đã là cường giả Phá Toái cảnh!