Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 707
– Phi Dương ca bắt đầu chuyển hóa trước, làm sao còn chưa đi ra?
– Ngươi cũng không phải không biết, tên kia là một yêu nghiệt, cường độ Thuần Linh Lực trong cơ thể hắn khẳng định cao hơn chúng ta, toàn bộ chuyển hóa, hao tổn không ít thời gian đâu.
– Đúng thế.
La Mục hiểu.
Năm người bọn họ chênh lệch thực lực không nhiều, không có chuyển hóa trước, cường độ Thuần Linh Lực trong khoảng bốn, năm vạn trọng.
Vân Phi Dương tuy cũng là nửa bước Vũ Thần, nhưng thân kiêm ba đạo, cường độ Thuần Linh Hạch đạt tới mười một vạn trọng, quả thực không thể so sánh. So sánh ra thì năm tên này chỉ có thể ngồi khóc!
Tính toán thời gian.
Thời điểm cùng Triệu Anh Vũ định ra ước chiến đã qua mười một ngày, chỉ có bốn ngày để đến Bích Tiêu Phong.
– Kịp không đây?
– Ai biết được.
Đám người một bên hấp thu Thuần Nguyên Khí giữa thiên địa, một bên chờ đợi Vân Phi Dương xuất quan.
Rất nhanh.
Ba ngày đã qua.
Vân Phi Dương vẫn không có động tĩnh.
– Ngày mai sẽ đến thời gian khiêu chiến, Phi Dương ca không còn đi ra, chỉ sợ lỡ hẹn.
– Móa, Thuần Linh Khí của tên này đến cùng nhiều bao nhiêu mà nửa tháng còn chưa chuyển hóa xong thế?!
Không có cách, bọn họ chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.
Ngày thứ hai, mặt trời lên cao, Vân Phi Dương vẫn ở trong phòng, không có dấu hiệu đi ra.
– Hôm nay sợ rằng…
La Mục còn chưa nói hết.
“Bành!”
Bên trong gian phòng truyền đến một tiếng bạo hưởng, Vân Phi Dương phá cửa mà ra, đứng trong đình viện, khóe môi nhếch lên vẻ mỉm cười.
La Mục cũng không có thời gian nhìn hắn ra vẻ ta đây liền nói ngay:
– Phi Dương ca, hôm nay là ngươi ước định đi lên Bích Tiêu phong.
Vân Phi Dương nhìn về phía ngọn núi thứ hai trên Cửu Tầng Thiên, thản nhiên nói:
– Đi thôi.
Đi qua nửa tháng chuyển hóa, Vân Phi Dương thuận lợi chuyển hóa Thuần Linh Lực thành Thuần Nguyên Lực, Thuần Linh Hạch cũng thăng hoa trở thành Thuần Nguyên hạch.
Dựa theo tỉ lệ chuyển hóa.
Hiện tại, hắn nắm giữ Thập Nhất Trọng Thuần Nguyên Lực, về số lượng còn cao hơn Triệu Anh Vũ một trọng.
Dưới tình huống bình thường.
Chênh lệch một trọng trong giai đoạn Vũ Thần cũng chỉ có thể coi như có chút ưu thế.
Nhưng.
Vân Phi Dương đang trên đường đi đến Bích Tiêu phong lại có đầy đủ tự tin có thể đùa bỡn tên kia như chơi với cún con!
– Tiểu tử!
– Lão tử hôm nay muốn chơi tàn ngươi!
Đáng sợ khí tức xuất hiện.
Bọn người La Mục theo phía sau, lần nữa bày tỏ mặc niệm cho tiểu tử Triệu Anh Vũ kia.
Trên đỉnh Bích Tiêu.
Sáng sớm đã tụ tập rất nhiều đệ tử các núi. Dù sao, một phàm nhân mới nhập môn đến khiêu chiến Chân Truyền Đệ Tử là đại sự rất đáng xem a.
Các thủ tọa Trưởng lão cũng được biết việc này, bọn họ cũng không ngăn cản mà chỉ núp trong bóng tối, chuẩn bị thưởng thức một phen.
Thủ tọa Trưởng lão tới đây xem xét Triệu Anh Vũ, xem hắn trong khoảng thời gian này tăng tiến tới trình độ nào.
Như thế để so sánh tương quan mà làm ra điều chỉnh hợp lý cho chín phong.
Còn về Vân Phi Dương?
Trừ Đường Nhược Giản, không Trưởng lão xem trọng, dù sao thì hắn chỉ mới đến nửa tháng, làm sao có thể chiến thắng Chân Truyền Đệ Tử lâu năm.
Trưởng lão đều nghĩ như vậy.
Đệ tử quan chiến cũng có khuynh hướng Triệu Anh Vũ.
Bất quá.
Đám người sớm đã tiến vào Bích Tiêu phong, bây giờ mặt trời đã lên cao, Vân Phi Dương thủy chung vẫn chưa xuất hiện.
– Không phải sợ nên không dám tới đó chứ?
– Mặc dù chỉ là Đệ Tử Ký Danh, nhưng không chiến cũng sẽ làm nhục nhã sư môn nha!
Rất nhiều đệ tử chờ đợi đến mất kiên nhẫn.
Thủ tọa trưởng lão Bích Tiêu phong thản nhiên lên tiếng.
– Lão Đường, đệ tử vừa nhập môn của ngưới có phải sợ rồi hay không?
– Sợ?
Đường Nhược Giản nói:
– Đệ tử Tấn Tiêu phong ta đều có cốt khí, tuyệt không làm rùa đen rút đầu.
– Sao còn chưa tới?
– Ngươi gấp cái gì, chưa đến giờ Tý, một ngày còn chưa đi qua mà.
Đám người cạn lời.
Xem đệ tử giao đấu, còn phải đợi một ngày?
Bên trong một đình đá thanh nhã trên Bích Tiêu phong tụ tập ít nữ đệ tử, các nàng đến từ Tử Tiêu phong.
Lâm Chỉ Khê và Lương Âm cũng ở đây.
Vân Phi Dương chậm chạp không có xuất hiện để một sư tỷ lớn tuổi bực bội, nàng cau mày nói:
– Lâm sư muội, tên kia dũng khí tiến đến cũng không dám, căn bản không có tư cách làm vị hôn phu của ngươi.
– Đúng vậy.
Một sư tỷ khác phụ họa:
– Điều kiện Lâm sư muội như vậy, cũng chỉ có Triệu sư huynh thích hợp, theo ta thấy, nhanh nên cắt đứt quan hệ với tên kia đi.
Mấy tháng trước, các nàng được Triệu Anh Vũ tặng ngồi người mười viên linh thạch, yêu cầu phải nói giúp cho hắn với Lâm Chỉ Khê.
Lâm Chỉ Khê lạnh nhạt đáp:
– Chuyện của ta không cần các tỷ tỷ quan tâm.
– Sư muội…
“Xoát.”
Lâm Chỉ Khê thi triển thân pháp rời khỏi đình đá, một mình đứng trên một núi đá.
– Cắt.
Lương Âm lười biếng đứng lên, bĩu môi nói:
– Có ít người thích xen vào việc của người khác a.
Sắc mặt hai sư tỷ vừa lên tiếng biến hóa.
“Hắc hắc.”
Lương Âm cười nói:
– Sư tỷ, ta nói không phải các ngươi, đừng nghĩ lung tung.
Nói rồi cũng rời khỏi đình đá.
Một sư tỷ lạnh lùng nói:
– Hai sư muội này ỷ vào sự sủng ái của thủ tọa Trưởng lão, ngày càng không để những sư tỷ như chúng ta vào mắt.
– Ai.
Người sư tỷ kia thở dài:
– Ai biểu người ta thiên phú cao.
“Ba.”
Lương Âm ngồi trên núi đá, theo thói quen đưa tay với tới hồ lô rượu bên hông, nhưng nghĩ tới Vân Phi Dương, vẫn thu lại nói:
– Sao huynh ấy còn chưa tới.
Lâm Chỉ Khê đáp:
– Đã tới.
Quả nhiên.
Trên phiến đá thông đến Bích Tiêu phong, Vân Phi Dương đi phía trước, bọn người La Mục theo phía sau, nghênh ngang đi tới.
Đệ tử đang lo lắng chờ đợi thấy thế, nhao nhao khịt mũi coi thường, một đám Ký Danh Đệ Tử mới nhập môn, vậy mà đi ra tư thế cần ăn đòn như thế.
– Thực có can đảm đến?
– Coi như là một nam nhân.
Rất nhiều người cười rộ lên, thậm chí, bắt đầu tưởng tượng, tên ký danh đệ tử này sẽ bị Chân Truyền Đệ Tử cuồng loạn như thế nào.
Trương Thanh Ngọc đứng xa xa mỉm cười nghĩ thầm, tiểu tử, ngươi không đến thì trốn thêm được một lúc, bây giờ đi ra tìm cái chết thì không trách được người khác.
Trên đỉnh Bích Tiêu Phong có một mảnh đá xanh làm nền diễn võ trường, ngày bình thường dùng để tập kết và tu luyện.
Bây giờ.
Vân Phi Dương đứng bên trong.
Hắn đứng đối diện Triệu Anh Vũ, tên này hôm nay mặc trang phục màu xanh đen đại biểu thân phận Chân Truyền Đệ Tử.
Vân Phi Dương trái lại.
Y phục hắn có màu mực, chất liệu rất phổ thông.
Theo cách ăn mặc có thể thấy được thân phận, ai cao ai thấp.
“Chậc chậc.”
Có người nói:
– Ký Danh Đệ Tử khiêu chiến Chân Truyền Đệ Tử lần đầu tiên xuất hiện từ khi Linh Tiêu Phái ta thành lập đến nay nha.
– Tên này cũng coi như lưu danh sử sách.
“Ha ha ha.”
Mọi người cười to.
Triệu Anh Vũ lạnh lùng nói:
– Ta còn tưởng rằng ngươi không đến đấy.
– Vì cái gì không đến?
Vân Phi Dương hỏi lại.
Triệu Anh Vũ lạnh lùng nói:
– Vân Phi Dương, trước khi so đấu, làm một ván cược đi.
– Đặt cược?
Vân Phi Dương hứng thú.
Triệu Anh Vũ cao ngạo nói:
– Ngươi thua, giải trừ quan hệ với Lâm Chỉ Khê, vĩnh viễn không được quấn lấy nàng.
– Ngươi thua thì sao?
– Ta thua?
Triệu Anh Vũ cười.
Rất nhiều đệ tử bên ngoài diễn võ trường cũng cười to.
Tiểu tử.
Triệu sư huynh đưa cho ngươi lối thoát, ngược ngươi một hồi, sau đó giải trừ quan hệ với Lâm Chỉ Khê, về sau cũng không có chuyện gì, ngươi cần phải cảm ân mới đúng.
Đối mặt mọi người chế nhạo, Vân Phi Dương xem thường nói:
– Không bằng như vậy đi.
Hơi dừng lại, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo, trầm giọng nói:
– Chúng ta đánh cược sinh tử.