Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 700
Muốn trở thành đệ tử Linh Tiêu Phái nhất định phải leo lên ba vạn bậc Cửu Tiêu Thê.
Mà.
Trên cầu thang còn có trọng lực trận pháp.
Từ xưa đến nay.
Không biết bao nhiêu võ giả Thần Giới sinh trưởng ở địa phương này bị đào thải trên từng bậc thang.
Bây giờ.
Sáu người Vân Phi Dương đi lên.
Đệ tử trên chín Phong cười trên nỗi đau của người khác nhìn bọn họ, bọn họ có thể tưởng tượng đến cảnh những phàm nhân này sẽ quẫn bách khi leo núi như thế nào.
Nhưng.
Bọn họ không biết.
Lúc trước, hai Trưởng lão đã khảo nghiệm qua, cho nên tin tưởng, những phàm nhân này có thể làm được.
Quả nhiên.
Sáu người lấy Vân Phi Dương cầm đầu leo lên Cửu Tiêu Thê, có thể nói bước đi như bay!
“Xoát xoát!”
La Mục cúi người xuống đi bằng bốn chân, hai tay đặt trên cầu thang, chân sau dùng lực nhúng một cái, liên tục đi lên hơn mười bậc thang.
Một màn này từng xuất hiện tại vòng thứ nhất của thi đấu thiên tài Vạn Thế Đại Lục, khác biệt là trọng lực của Cửu Tiêu Thê càng mạnh hơn!
“Đăng đăng đăng!”
Bọn người Vân Phi Dương đi trên đường cho người ta cảm giác như giẫm trên đất bằng.
– Nhanh như vậy?
– Năm đó ta lấy cảnh giới nửa bước Vũ Thần bước vào Cửu Tiêu Thê, chỉ leo lên mấy trăm bậc thì đã mệt mỏi không chịu được!
Đệ tử Linh Tiêu Phái nhao nhao trợn mắt hốc mồm.
Một khắc này, bọn họ nhìn thấy không phải sáu người, mà là sáu quái vật không biết mệt mỏi!
Đỉnh núi trên Chủ phong đứng tám lão giả tiên phong đạo cốt, quanh thân phát ra khí thế mênh mông, mà những người này chính là thủ tọa Trưởng lão.
Linh Tiêu Phái từ Chưởng môn quản lý chủ phong Xích Tiêu, các phong phía dưới được các thủ tọa Trưởng lão chưởng quản.
Hai vị tiến về Long Môn chỉ là phổ thông Trưởng lão.
– Không tệ, không tệ.
Thủ tọa Trưởng lão Thanh Tiêu phong hài lòng lên tiếng:
– Sáu người này không nhìn thiên địa trọng lực và trận pháp, thể chất cùng kiên quyết rất tốt.
– Haha, nói đúng lắm, Huyền Tiêu ta phong muốn sáu người này!
– Đánh rắm!
Tính khí Thủ tọa Trưởng lão Linh Tiêu phong có chút táo bạo, hắn nói:
– Đệ tử của người nhiều đến nổi chứa không hết, còn muốn sáu người họ!
– Đúng đấy, lần này đến phiên Giáng Tiêu phong của ta!
Thủ tọa Trưởng lão Giáng Tiêu phong cất lời.
“Hừ.”
Một nữ tử vẫn còn phong vận, thản nhiên nói:
– Các nàng Lâm Chỉ Khê năm đó bị đưa tới, các ngươi từng người đều ghét bỏ, kết quả toàn ném đến Tử Tiêu phong ta, lần này cũng quăng ra đi.
Nữ nhân này vừa mở miệng.
Trưởng lão Thất Phong còn lại nhất thời đau răng.
Năm năm trước.
Các nàng Lâm Chỉ Khê được Trầm Tiểu Vũ đưa tới cũng không khảo nghiệm Cửu Tiêu Thê.
Mấy thủ tọa Trưởng lão thấy cảnh giới của họ mới đến Hoàng Cấp, lại là nữ hài, nên đề nghị ném cho Tử Tiêu phong – nữ đệ tử chiếm đa số.
Kết quả.
Bốn cô gái, ngắn ngủi năm năm từ Hoàng Cấp đột phá đến Vũ Thần, để từng thủ tọa Trưởng lão khóc không ra nước mắt.
– Tử Tiêu, ngươi còn nói!
Thủ tọa trưởng lão Thanh Tiêu phong khóc ròng, nói:
– Đến năm người, bốn người vào môn hộ ngươi đều đột phá đến Vũ Thần, hết lần này tới lần khác còn một tên đực rựa kia đưa vào Thanh Tiêu phong ta, đến nay còn chưa đột phá nổi đây!
Hắn nói Mộ Dung Chiến.
– Không được, phải đến Huyền Tiêu phong ta!
– Đánh rắm, đến Linh Tiêu phong ta mới đúng, ai cũng đừng hòng cướp!
Trong Long Môn, Trưởng lão thập đại tông môn tranh đoạt một đợt, giờ đến Linh Tiêu Phái, đám thủ tọa Trưởng lão cũng bắt đầu cướp người, có thể thấy được sáu người Vân Phi Dương thơm ngon đến cỡ nào.
– Đừng tranh nữa!
Một thủ tọa Trưởng lão đề nghị:
– Chúng ta bốc thăm, người nào bắt trúng sẽ thuộc về phong đó!
– Có thể!
– Ta không ý kiến!
Các thủ tọa Trưởng lão khác đồng ý.
Kết quả là, cả đám lão gia hỏa tiên phong đạo cốt vây tại một chỗ bắt đầu bố trí đạo cụ bốc thăm, nếu chuyện này truyền ra, sợ rằng sẽ khiến bao người ngoác mồm đến mang tai.
Các thủ tọa Trưởng lão đang bốc thăm, đám người Vân Phi Dương đã trèo mấy ngàn bậc, tốc độ tuy có giảm xuống, nhưng thể lực vẫn dồi dào.
Bọn họ vừa đi vừa thích ứng thiên địa trọng lực và trận pháp.
Leo lên đỉnh phong, tuyệt không có vấn đề gì.
Rất nhiều đệ tử trên cửu tầng thiên bội phục.
Dù sao, chính mình đã từng thử qua, tuyệt làm không được một hơi lên tới cột mốc của bọn họ.
Có người bội phục, cũng có người khinh thường.
Thậm chí còn có người lộ ra tức giận khiếp người.
– Vân Phi Dương, hi vọng ngươi bò lên tới đỉnh, không phải vậy, ta còn thế nào ngược ngươi trước mặt Lương sư muội đây!
Ánh mắt Trương Thanh Ngọc âm sâm.
Biết được nam nhân của Lương Âm là Vân Phi Dương, tên này đang chờ mong đối phương trở thành đệ tử Linh Tiêu Phái đây.
Ánh mắt Triệu Anh Vũ cũng không tốt.
Lâm Chỉ Khê tuy một mực trầm mặc, nhưng hắn nhìn ra, bên trong thiên tài đám Vạn Thế Đại Lục, nhất định có vị hôn phu của nàng.
Nữ nhân đẹp đến mức không gì sánh được này chỉ có Triệu Anh Vũ ta mới xứng.
Một phàm phu tục tử thì có tư cách gì!
– Lăng sư muội.
Trong đình viện, chân truyền đệ tử gọi Niếp Hành Không cũng đang nhìn chằm chằm sáu người không ngừng leo bậc thang, căm hận nói:
– Trong bọn họ, ai là nam nhân của muội.
Lăng Sa La không phản ứng với hắn.
Giờ phút này, nội tâm nàng vô cùng khẩn trương, bởi vì Vân Phi Dương đã đi vào Linh Tiêu Phái, muốn gặp hắn còn khó sao!
Lương Âm đứng trên ngọn núi, tận mắt nhìn thấy nam nhân kia, nước mắt từ gương mặt rơi xuống, trên gương mặt xinh đẹp hiện ra mỉm cười.
Năm năm.
Một mực chỉ thấy hắn trong mơ.
Đột nhiên nhìn hắn chân thực ngay trước mắt, khẳng định khó có thể khống chế tâm của mình.
Lâm Chỉ Khê thủy chung trầm mặc, chắc do tính cách, mặc dù nội tâm rất kích động nhưng vẻ mặt chỉ hiện ra một tia biến hóa vi diệu.
“Ha ha ha.”
Đỉnh núi Xích Tiêu phong truyền đến tiếng cười to không kiêng nể gì, nó xuất phát từ thủ tọa Trưởng lão Tấn Tiêu phong!
Vừa rồi bốc thăm.
Hắn rút trúng bọn người Vân Phi Dương.
Nói cách khác, sáu tuổi trẻ tuấn kiệt Vạn Thế Đại Lục sẽ trở thành tọa hạ đệ tử Tấn Tiêu phong,.
– Ai.
– Thực xui xẻo.
Đám Trưởng lão than thở.
Cũng có người lên tiếng:
– Hạt giống tốt thế này lại được đưa đến Tấn Tiêu phong, không thể nghi ngờ là tiền đồ mất hết a.
– Đúng thế.
Trưởng lão khác đồng ý.
Chín ngọn núi lớn của Linh Tiêu Phái, cường độ Thuần Nguyên khí cũng khác nhau, tốt nhất là Xích Tiêu phong, kém nhất là Tấn Tiêu phong.
Qua nhiều năm nay.
Đệ tử các Phong khác đều có mấy ngàn, chỉ có đệ tử Tấn Tiêu phong, tính luôn phổ thông Trưởng lão, vỏn vẹn 50 người.
Không có cách nào.
Thuần Nguyên khí yếu kém, đệ tử trưởng thành chậm một bậc, chín phong lại thường so đấu, thành tích kém, ác tính tuần hoàn, dần dần cũng không còn đệ tử nguyện ý vào ở.
Khó trách.
Khi rút trúng sáu người Vân Phi Dương, Trưởng lão Tấn Tiêu phong – Đường Nhược Giản cười khoa trương như thế, dù sao, nếu chưởng môn không bế quan mà tiến hành phân phối, thì chắc chắn sẽ không đưa đến phong của hắn.
– Nói bậy!
Đường Nhược Giản dừng cười, cả giận phản bác:
– Tuy Tấn Tiêu phong ta Thuần Nguyên khí thuộc tính yếu nhược hơn một chút, nhưng nguyên nhân yếu kem vẫn là vì đệ tử vào đó tên nào cũng có tư chất thấp!
Hắn cũng có nỗi khổ tâm của mình.
Thuần Nguyên khí vốn thấp, mà đệ tử được đưa vào cùng là hàng thừa của các Phong còn lại, làm sao mạnh lên được.
Lần này thì khác.
Dựa vào bốc thăm, thu được sáu thiên tài tư chất không tệ, hắn có tự tin chỉ dạy chúng trở thành thiên tài đứng đầu, cũng chứng minh Thuần Nguyên khí yếu mạnh chỉ là nhân tố khách quan!
“Đạp đạp!”
Vào lúc này, sáu người Vân Phi Dương lần lượt từ dưới núi bò lên, ngồi xổm tại chỗ, mở miệng lớn hô hấp.
“Xoát!”
Đường Nhược Giản đi đến trước mặt sáu người, vung tay lên, nâng họ dậy, cười nói:
– Các bảo bối, theo ta đi Tấn Tiêu phong!
Các bảo bối?
Bọn người Vân Phi Dương nhịn không được rùng mình một cái.