Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 696
Mười đầu Dung Nham Cự Ma bò qua để nhiệt độ chung quanh đạt đến cực hạn, nếu Hoàng Cấp võ giả có ở hiện trường, tất nhiên sẽ bị đốt cháy thành hư vô.
Thời điểm này.
Vân Phi Dương rốt cục đứng lên!
– Tên này muốn xuất thủ?
– Một người đối mặt mười đầu Bát phẩm hung thú?
– Đùa gì thế!
Nhìn thấy tên kia lắc đầu, làm mấy động tác nóng người trước khi chiến đấu, rất nhiều võ giả khịt mũi coi thường.
Không thể phủ nhận.
Bọn họ một mực đang chờ mong Vân Phi Dương xuất thủ.
Nhưng đối mặt mười đầu hung thú không kém gì Vũ Thần, tuyệt đối là chịu chết. Dù sao, đổi lại cường giả trong Vũ Thần tầng ba cũng không nắm chắc có thể làm được.
Đột nhiên.
Vân Phi Dương ngẩng đầu, nhìn về phía màn sáng, cười nói:
– Võ giả Tiểu Thần Giới, các ngươi chờ sốt ruột rồi nhỉ?
Dát.
Rất nhiều võ giả ngây người.
Tiểu tử này nói lời này có ý gì?
– Chẳng lẽ tên kia biết chúng ta đang ngó chừng hắn, cho nên một mực không xuất thủ, cố ý nhử?
– Nhìn hắn cười hèn mọn như vậy, nhất định là vậy!
– Mẹ kiếp, tên này quá vô sỉ!
Võ giả Tiểu Thần Giới cảm thấy mình bị Vân Phi Dương trêu đùa, xém chút chửi ầm lên.
“Phốc xích.”
Lương Âm che miệng cười nói:
– Tên này vẫn không biết xấu hổ như vậy.
Trương Thanh Ngọc khẽ giật mình, nói:
– Lương sư muội, muội biết hắn?
– Đúng thế.
Lương Âm nói:
– Hắn chính là nam nhân của ta.
Trương Thanh Ngọc nghe vậy, sắc mặt nhất thời trầm xuống, tâm lý hận hận nói:
– Tốt, nguyên lai là tên này!
Triệu Anh Vũ tiếp lời.
– Lương sư muội, nam nhân của ngươi sợ rằng không thể tiến vào Tiểu Thần Giới rồi.
Trương Thanh Ngọc nghe vậy, nộ khí tiêu hết.
Đúng vậy.
Gia hỏa cuồng vọng kia, một người đối mặt mười đầu Dung Nham Cuồng Ma, khẳng định phải chết không nghi ngờ, mình hoàn toàn không cần thiết bực bội.
Lương Âm lạnh lùng đáp trả:
– Chỉ sợ làm cho Triệu sư huynh thất vọng.
Triệu Anh Vũ nói:
– Trương sư đệ, xem ra Lương sư muội chúng ta cho rằng tên gọi Vân Phi Dương có thể một người giải quyết hết mười đầu Bát phẩm hung thú kìa?
– Nói đùa!
Trương Thanh Ngọc khinh thường nói:
– Mười đầu Dung Nham Cự Ma, đổi thành ta, muốn giải quyết hết cũng phải bỏ ra đại giới rất lớn, sao một tên phàm nhân đê tiện có thể làm được!
Lương Âm không đáp.
Nàng biết, những võ giả từ khi được sinh ra ở Tiểu Thần Giới này từ trước đến nay đều khinh thị phàm nhân, cho nên cũng lười giải thích.
– Vân Phi Dương!
Lương Âm thầm nghĩ:
– Dùng thực lực cho cho bọn hắn lóe mắt nhìn đi!
Lâm Chỉ Khê một mực không nói chuyện, tâm lý còn đang nghĩ, nhiều năm không gặp, không biết hắn mạnh đến mức nào?
– Rốt cục cũng muốn xuất thủ?
Trầm Tiểu Vũ sụp đổ.
– Nhưng đối mặt với mười đầu Dung Nham Cự Ma, hắn không phải muốn chết sao?
– Haha, rác rưởi đến từ Phàm Giới cấp thấp thật không biết sống chết.
Trưởng lão Liệt Diễm Tông cười nói.
“Ai.”
Hai trưởng lão Linh Tiêu Phái nhao nhao thở dài, biểu hiện của Vân Phi Dương để bọn hắn rất thất vọng.
– Tốt!
Trưởng lão Cuồng Tông đứng dậy, vỗ tay nói:
– Chỉ tính phần phần cuồng ngạo tự tìm đường chết này, Cuồng Tông ta muốn hắn!
Trưởng lão Liệt Diễm Tông cười nói:
– Ngươi còn trông cậy vào việc tiểu tử kia có thể còn sống xông qua vòng thứ hai?
– Đúng thế.
Trưởng lão Cuồng Tông vỗ đầu một cái.
– Không được, hạt giống tốt như vậy không thể chết bên trong, ta phải đi cứu hắn ra.
– Cứu hắn?
Trưởng lão Liệt Diễm Tông lạnh nhạt nói:
– Tả trưởng lão, ngươi đang phá hư quy củ.
– Quy củ rắm thúi!
Tả trưởng lão Cuồng Tông lạnh mặt nói:
– Lão tử đi cứu hắn, ai dám ngăn trở!
“Xoát!”
Vừa dứt lời, hắn đã biến mất.
Mấy Trưởng lão xung quanh nhao nhao sụp đổ.
Nhưng ngẫm lại, Cuồng Tông luôn luôn không có quy tắc làm ra chuyện thế này cũng không thể bình thường hơn.
– Một tên phế vật, có cứu cũng là phế vật.
Trưởng lão Liệt Diễm Tông cười lạnh nói.
Các Trưởng lão khác còn nghĩ đến việc Cuồng Tông đã không nhìn quy tắc, như vậy, mình cũng có thể tiến vào, sớm lôi thiên tài mình nhìn trúng ra.
Cuối cùng.
Rất nhiều trưởng lão rục rịch.
Mục tiêu của bọn họ vô cùng nhất trí, chính là thủ lĩnh thiên tài của Đế Vương đại lục kia!
Khu vực núi lửa.
Vân Phi Dương đang chuẩn bị động thủ, Tả trưởng lão đột nhiên xuất hiện, hắn đứng trên không, lấy vô thượng tu vi áp chế mười đầu Dung Nham Cự Ma.
– Sao Cuồng Tông – Tả Tư Âu đi vào rồi?
Võ giả Tiểu Thần Giới nhao nhao hoảng hốt.
– Chẳng lẽ, Cuồng Tông nhìn trúng tên Vân Phi Dương cuồng ngạo tự đại này?
– Nhất định là thế!
Rất nhiều võ giả im lặng.
Cuồng Tông Trưởng lão đột nhiên xuất hiện, gia hỏa làm cho người ta chán ghét kia chắc sẽ an toàn.
– Hả?
Nhìn cường giả vừa xuất hiện, Vân Phi Dương nhất thời phán định, thực lực đối phương tuyệt đối trên Vũ Thần.
– Tiểu gia hỏa.
Tả trưởng lão cười nói:
– Ta rất thưởng thức tính cách cuồng ngạo và tìm đường chết của ngươi, có muốn gia nhập Cuồng Tông hay không?
Thanh âm truyền về Tiểu Thần Giới.
Sắc mặt Lâm Chỉ Khê và Lương Âm đột biến.
Nếu tên này đáp ứng, sau đó được đưa tới Cuồng Tông xa xôi, muốn gặp mặt sẽ rất khó khăn.
– Cuồng Tông?
Vân Phi Dương thản nhiên đáp:
– Không hứng thú, nhanh tránh ra, ta phải giải quyết bọn dung nham quái vật trước mắt đã.
Lời vừa nói ra, võ giả Tiểu Thần Giới triệt để trợn tròn mắt. Dù sao, bọn họ rất khó tưởng tượng được cảnh một phàm nhân lại cự tuyệt lời mời của trưởng lão Cuồng Tông.
Cự tuyệt rất quả quyết, rất dứt khoát a!
– Tên này không phải bị ngu chứ!
– Tuy Cuồng Tông suy thoái, nhưng dầu gì cũng nằm trong danh sách thập đại tông môn, bao nhiêu người muốn đi vào, hắn lại trực tiếp từ chối?
Tả Tư Âu cười nói:
– Tiểu gia hỏa, ta sẽ dẫn ngươi rời khỏi nơi này tiến vào Tiểu Thần Giới.
Vân Phi Dương cau mày nói:
– Chờ ta giải quyết hết đám dung nham quái vật này rồi tính.
Tả Tư Âu có chút sụp đổ.
Tên này có thể cuồng nhưng sau bức thiết muốn đi chịu chết như thế!
“Xoát!”
Tả Tư Âu thu hồi cường đại khí tràng của mình, hai tay ôm ngực, hứng thú nói:
– Tiểu gia hỏa, ta nhìn, ngươi động thủ đi.
Để hắn ăn chút khổ, sau đó mình lại xuất thủ cứu thì càng dễ chiêu mộ hơn.
Võ giả Tiểu Thần Giới muốn xỉu.
Khó trách Trưởng lão Cuồng Tông sẽ để mắt tới tên này, người thì rất cuồng, lại tìm đường chết, quá đúng khẩu vị tông môn kia a!
“Vù vù!”
Mất đi khí tràng khống chế, Dung Nham Cự Ma lần nữa bò qua, cũng dần dần ngưng tụ hóa thành hình thái dung nham to lớn.
Nhiệt độ nóng rực để xung quanh đỏ bừng.
Vân Phi Dương đứng bên trong, bình yên vô sự, trên mặt còn mang theo mỉm cười.
– Tên này…
Đế Hoàng Đồ đứng xa lộ ra thần sắc ngạc nhiên, đối mặt mười đầu hung thú Vũ Thần còn có thể bình tĩnh như thế, hắn tự hỏi mình làm không được.
Võ giả Tiểu Thần Giới xem thường không thôi.
Tên này, thật làm ra vẻ!
“Đạp.”
Nhưng vào lúc này, Vân Phi Dương phóng ra một bước, hai tay mở ra, cười tà nói:
– Lấy lửa khắc lửa mới thú vị!
“Ông.”
Đột nhiên, quanh người hắn bộc phát ra khí tức cuồn cuộn mắt thường không cách nào dò xét, điên cuồng tuôn đến mười đầu Dung Nham Cự Ma, để chúng trong nháy mắt bị trói buộc, không thể động đậy mảy may.
Tả Tư Âu cả kinh hô:
– Linh hồn khí tràng thật mạnh!
“Xoát!”
Dưới vạn chúng của Phàm Giới vị diện và Tiểu Thần Giới chú mục, Vân Phi Dương xuất hiện trước mặt con Dung Nham Cự Ma thứ nhất, quyền đầu ngưng tụ Địa Hỏa ngang nhiên đập tới.
“Bành!”
Một quyền vung qua, hung thú do dung nham tạo thành vỡ nát tại chỗ, dung nham phun đầy trời.
– Má ơi?
Võ giả Tiểu Thần Giới trừng lòi mắt ra ngoài.
“Xoát!”
Vào lúc này, Vân Phi Dương lại xuất hiện trước con Dung Nham Cự Ma thứ hai, đồng dạng cũng tung ra một quyền bá đạo, đánh nó triệt để vỡ nát, vô cùng dễ dàng!
“Bành!”
“Bành bành bành!”
Bên trong màn sáng truyền tới từng lần bạo hưởng, mà mười đầu Dung Nham Cự Ma trong vòng vài hơi đã bị Vân Phi Dương đánh nát!
Mười quyền.
Diệt mười đầu Bát phẩm Dung Nham Cự Ma.
Một khắc này.
Dù Tiểu Thần Giới hay rất nhiều vị diện phàm nhân đều hoàn toàn yên tĩnh, trong ánh mắt của rất nhiều võ giả hiện ra vẻ chấn kinh, rất nhiều Trưởng lão tông môn cũng há to mồm!