Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 673
– Đầu đau quá!
Liễu Nhu xoa trán, trên gương mặt xinh đẹp có chút thống khổ. Theo Phi Dương đại lục xuất hiện, nàng đã mất đi ý thức, cho đến khi Trí Tuệ Chi Thần rời khỏi mới khôi phục.
– Sư tỷ.
Vân Phi Dương hỏi:
– Tỷ không sao chứ?
– Sư đệ?
Liễu Nhu xoa trán, đánh giá cảnh vật chung quanh, hỏi:
– Đây là đâu?
Nhìn ra.
Nàng đối với sự việc vừa rồi hoàn toàn không biết gì cả.
Vân Phi Dương đáp.
– Nơi này là nội bộ Đảo Thần Cấm, ta gọi tỷ ra để nghiên cứu kiểu chữ trên tường đá.
– Ồ?
Hai mắt Liễu Nhu tỏa sáng.
Nàng vội xoay người nhìn lại, chỉ thấy văn tự cổ quái được khắc hoạ đầy tường, sau đó hưng phấn nói:
– Thượng cổ văn tự!
– Thượng cổ văn tự?
– Đúng thế.
Liễu Nhu vuốt ve kiểu chữ, nói:
– Đây là cổ lão văn tự do tiền bối Vạn Thế Đại Lục sáng tạo, hôm nay đã sớm thất truyền. Bất quá, sư tỷ có thể phiên dịch được.
– Không hổ là Trí Tuệ Chi Thần.
Vân Phi Dương tán thưởng.
Dát.
Liễu Nhu khẽ giật mình. Nàng ngạc nhiên nhìn về phía Vân Phi Dương, nói:
– Sư đệ, ngươi nói cái gì?
– Sư tỷ.
Vân Phi Dương theo sát đi tới, cười nói:
– Nếu ta không có đoán sai, tỷ hẳn phải biết mình có quan hệ với Trí Tuệ Chi Thần.
– Nói bừa nói bậy.
Liễu Nhu xoay người, ấp úng nói:
– Một phàm nhân như ta làm sao lại có quan hệ với Trí Tuệ Chi Thần.
“Ba ba ba.”
Vân Phi Dương vỗ tay nói:
– Sư tỷ, tỷ diễn kỹ rất tuyệt, giấu diếm ta lâu như vậy.
Nữ nhân này có bí mật.
Vân Phi Dương đã đoán ra.
Bây giờ có thể kết luận, làm người chuyển thế và mang theo tàn của Trí Tuệ Chi Thần, khẳng định có một ít trí nhớ.
Không phải vậy.
Một phàm nhân làm sao có thể biết thủ pháp châm cứu đặc thù, làm sao lại hiểu y dược, hiểu được xem bói!
Có lẽ cũng tương tự như Gia Cát Cẩm, chỉ nhớ một vào đoạn trí nhớ ngắn, rất nhiều trí nhớ vẫn còn bị phong tồn.
Vân Phi Dương đoán đúng cũng sai.
Tình huống Liễu Nhu phức tạp, nàng là Trí Tuệ Chi Thần chuyển thế, cũng là người mang theo Thần hồn chân chính trên ý nghĩa.
Ngươi nói là Thần chuyển thế nhưng linh hồn thiếu một, ngươi có thể nói là người mang theo Thần hồn nhưng lại bám vào trên thân chuyển thế.
Phức tạp hơn là.
Một tia tàn hồn kia cũng không bị phong ấn mà cũng không có giác tỉnh, lâu lâu sẽ truyền lại các loại tri thức cho nàng.
Liễu Nhu mới đầu rất mờ mịt.
Nhưng khi tìm hiểu thêm về Thần Giới, nàng suy đoán, chẳng lẽ bên trong thân thể mình có Thần nào đó tồn tại, có phải là Trí Tuệ Chi Thần hay không?
Chính mình đi đoán chính mình.
Điều này cũng thật kỳ hoa a.
Nguyên nhân tạo thành tình huống này là do Trí Tuệ Chi Thần đưa một tia tàn hồn của mình dung nhập Mệnh Ngẫu.
Nói đơn giản.
Liễu Nhu là Trí Tuệ Chi Thần chưa khôi phục trí nhớ Thần Giới, cũng không biết tiềm thức không ngừng chuyển vận tri thức cho nàng là chính nàng.
– Sư đệ!
Nàng nói:
– Ta…
– Đừng nói.
Vân Phi Dương theo sát đi tới, cắt lời.
– Thực ra, chúng ta đều là đồng đạo.
– Đồng đạo?
Liễu Nhu mờ mịt.
Vân Phi Dương áp tai nàng nói nhỏ:
– Sư tỷ, không phải tỷ từng một mực đang nghiên cứu Chiến Thần Vân Phi Dương sao?
– Đúng thế.
Liễu Nhu gật đầu.
Nàng hiện tại cũng đang nghiên cứu, nhưng tư liệu có hạn, thủy chung không có tiến triển gì.
“Xoát.”
Vân Phi Dương lui lại một bước, mở hai tay ra nói:
– Người sống sờ sờ ở trước mặt ngươi, ngươi có thể cẩn thận nghiên cứu.
“Phốc xích.”
Liễu Nhu che miệng cười nói:
– Sư đệ, ngươi cho rằng cùng tên với hắn thì là Chiến Thần à, Chiến Thần kia nếu còn sống trên đời thì chỉ sợ phải có hơn vạn tuổi rồi.
– Không tin?
Vân Phi Dương im lặng.
Chuyện cho tới bây giờ, hắn không có ý định giấu diếm thân phận, đang đợi cảnh khi nữ nhân này biết được thân phận của mình sẽ kích động nhào tới. Kết quả, người ta căn bản không tin!
– Thế thôi.
Vân Phi Dương nhún nhún vai, nói:
– Sư tỷ, ngươi chậm rãi nghiên cứu chữ trên tường đá đi, ta có việc đi đây một chút.
Nói rồi quay người rời đi.
Hắn muốn đi đến phòng tối để chưởng khống mắt trận, từ đó thu Đảo Thần Cấm vào Phi Dương đại lục, nếu thế thì có thể không nghiên cứu trận pháp Trí Tuệ Chi Thần lưu lại.
Ánh mắt Liễu Nhu khóa chặt tường đá.
Nàng bắt đầu phiên dịch.
Bất quá, qua thời gian không ngừng rõ ràng nội dung trên đó, thần sắc nàng càng ngưng trọng, bởi vì chữ trên tường do Trí Tuệ Chi Thần lưu lại, bên trong có tên của mình, còn có tên Vân Phi Dương!
– Ta là Trí Tuệ Chi Thần?
– Hắn là Chiến Thần Vân Phi Dương?
– Làm sao có thể!
Tim Liễu Nhu đập rộn lên, trong thân thể tuôn ra một lực lượng đặc thù, trên da thịt tuyết trắng hiện ra từng đạo văn tuyến, lóe ra kim quang.
Hiển nhiên.
Thần hồn đang giác tỉnh!
– Hửm?
Vân Phi Dương cảm giác được Thần lực yếu ớt ba động, cười nói:
– Xem ra, Trí Tuệ Chi Thần lưu lại Đảo Thần Cấm này không chỉ đang chờ ta, mà cũng đang chuyển thế của mình.
– Thượng Thần.
Hoàng Doanh Thiện nói:
– Đã đến.
– Ừm.
Vân Phi Dương đi vào.
Trong phòng cũng không lớn, vị trí trung tâm có lít nha lít nhít văn tuyến, mà đây cũng là mắt trận khống chế tất cả trận pháp trên đảo.
Chỉ khi nào câu thông được nó sẽ chưởng khống cả Đảo!
“Xoát.”
Vân Phi Dương ngồi xếp bằng xuống, Linh Niệm nhất thời dung nhập vào bên trong, bắt đầu tiến hành câu thông.
Ngoại giới.
Vân Phi Dương biến mất để Tứ Hải Kiếm Đế rất lo lắng, dù đi vào thành trì hay Kim Giản có thể thấy khắp nơi cũng không hứng thú.
– Yên tâm đi.
Vân Lịch đi phía sau, thản nhiên nói:
– Tên kia sẽ không chết, có lẽ còn có thu hoạch khổng lồ.
“Ông.”
Vào lúc này, trên bầu trời đột nhiên hiện ra lưu quang mắt trần có thể nhìn thấy.
– Chuyện gì xảy ra?
– Chẳng lẽ, có người phát động trận pháp gì?
Cường giả may mắn còn sống nhất thời lo lắng.
Bọn họ xông vào đây cũng không hy vọng lại xuất hiện tình huống gì không tốt.
“Hưu —— “
Nhưng trận pháp lưu quang không ngừng lấp lóe bỗng nhiên biến mất, hết thảy khôi phục như lúc ban đầu.
Mọi người nhất thời buông lỏng một hơi.
Sau một khắc, thần sắc lại ngốc trệ.
Bởi vì khi trận pháp biến mất, bọn họ thấy một đám phi điểu bay qua trên không, ngẫu nhiên truyền đến tiếng chim hót.
– Chim có thể bay qua đảo?
– Trận pháp bao phủ Đảo Thần Cấm biến mất?
Trên không Đảo Thần Cấm có trận pháp cấm phi hành, trên sử sách có ghi chép, bây giờ có chim bay qua, thì quá khó tin đi.
“Xoát!”
Lại có một đám phi cầm bay qua.
– Chẳng lẽ vừa rồi trận pháp lấp lóe là dấu hiệu biến mất!
Có người cả kinh hô to.
– Nhất định là vậy!
Một cường giả đột nhiên lăng không phi hành, phóng tới không trung, hắn ngửa mặt lên trời cười to.
– Trận pháp giải trừ, chúng ta có thể rời đi!
Thấy hắn không có việc gì.
Rất nhieeud người bay lên, khi xác định không bị ngăn trở, từng người phấn khởi không thôi.
– Không nghĩ tới thành trì này là cuối đường của Đảo Thần Cấm, xem ra chúng ta không cần thiết thăm dò tiếp, vẫn nên mau rời khỏi đây!
– Không sai!
Mọi người đồng ý.
Tuy không thể gặp lại thẻ tre bảy màu, nhưng bọn hắn đều thu hoạch được Kim Giản, trận pháp đã được giải trừ, phải mau mau rời đi, vạn nhất lại có biến cố gì thì xui xẻo.
“Xoát!”
Mọi người đang cân nhắc.
Một đạo lưu quang cực tốc bay ra ngoài đảo, hắn chính là Tư Không Minh, hắn nhìn lại hải đảo, cười lạnh nói:
– Vân Phi Dương, hi vọng ngươi có thể chết ở đây!
– Chúng ta đi!
Đám cường giả khác cũng bay ra ngoài. Trong chớp mắt, trong thành trì chỉ còn lại bọn người Tứ Hải Kiếm Đế.