Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 650
Vài ngày sau.
Đám người Vân Phi Dương đi tới Lạc Nhật thành.
Thành này là tòa thành sau cùng thông hướng Đông Hải, rất nhiều võ giả và thế lực tiến về Đảo Thần Cấm đều sẽ đặt chân ở chỗ này để chỉnh đốn.
Ngày thường có rất ít võ giả bước chân vào Lạc Nhật thành nhưng trong những ngày gần đây lại nghênh đón số lớn cường giả, khoảng 100 ngàn người.
Những võ giả này đều có thực lực Vũ Tông trở lên!
Đương nhiên.
Vũ Tông không có khả năng tiến vào Đảo Thần Cấm, bọn họ sở dĩ đến đây cũng vì trợ uy cho cường giả trong gia tộc.
Còn về Vũ Vương cũng phải hơn 5000 người.
Có thể nói.
Gần như tám thành cường giả đứng đầu Vạn Thế Đại Lục Vương đều hội tụ trong đây, cảnh tượng nội thành có thể nói hùng vĩ vô cùng.
– Đều đi chịu chết.
Tứ Hải Kiếm Đế vào thành, nhìn một Vũ Vương cường giả, âm thầm lắc đầu.
Đảo Thần Cấm hung hiểm vạn phần.
Vũ Thánh, nửa bước Vũ Thần cũng có thể vẫn lạc, những người chỉ có tu vi Vũ Vương đi vào, có thể còn sống trở về, mười không còn một!
Biết rất rõ ràng sẽ chết.
Vũ Vương đến từ các đại gia tộc cũng không lùi bước, bởi vì đó giờ đều sẽ có Vương giả may mắn thu được cấm thuật, từ đó để gia tộc thăng chức.
Thực ra.
Tiến về Đảo Thần Cấm cũng không phải tất cả đều do tham niệm gây nên, mà là một loại nhìn thấu đối với tử vong.
Phải biết.
Rất nhiều Vũ Vương tư chất có hạn, rất khó đột phá đại cảnh giới, thọ nguyên sắp hao hết.
Nếu như lúc còn sống cống hiến cho gia tộc mình cũng đáng.
Không chỉ các đại thế lực mà tán tu cũng thế.
Cũng hi vọng.
Lúc đại nạn sắp tới có thể đi một chuyến đến Đảo Thần Cấm, kiến thức một phen cái gọi là tử vong đảo có bao nhiêu đáng sợ.
Nói đơn giản.
Rất nhiều Vũ Vương đi Đảo Thần Cấm không tính toán còn sống trở về, nếu như có thể kiến thức được, chết cũng không uổng đời này.
Cũng chính vì vậy.
Quanh thân rất nhiều Vũ Vương tụ tập bên trong Lạc Nhật thành đều bao phủ một cỗ khí thế thấy chết không sờn.
– Hầu lão đệ!
Trong đám người, một lão giả mập mạp đi tới, hắn cười nói:
– Lâu rồi không thấy, thực lực tinh tiến không ít nha.
Tứ Hải Kiếm Đế chắp tay đáp:
– Tham Cật Thánh Quân, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ.
Xem ra hai người quen biết đã lâu.
Điều này đương nhiên.
Vạn Thế Đại Lục rất lớn, nhưng Thánh cấp cường giả cũng đâu có nhiều, lăn lộn lâu như vậy, người nào mà không biết chứ.
“Phốc xích.”
La Mục và Vân Lịch phì cười.
Lão nhân này gọi Tham Cật Thánh Quân, tên phối hợp với hình thể mập mạp thì phi thường hình tượng a.
– Ừm?
Tham Cật Thánh Quân nhíu mày, không vui nói:
– Hai vị này là?
Hôn Nha đạo nhân chỉ La Mục đầu tiên, mở miệng nói:
– Hắn là đồ nhi của ta, Kim Cương Thánh Quân.
Dát.
Tham Cật Thánh Quân ngây người.
Nhóc con tuổi còn trẻ này lại có xưng hào Thánh Quân, chẳng lẽ đã đột phá đến Vũ Thánh?
Đột phá Thánh cấp.
Võ giả có thể tự phong quân hào, biểu tượng đại biểu thân phận, còn về Kim Cương Thánh Quân là Vân Phi Dương đặt cho La Mục, ngụ ý Kim Cương Thần.
Tham Cật Thánh Quân vốn đang còn chút tức giận nhất thời cười rộ lên.
Thánh cấp cường giả đã bình khởi bình tọa với mình.
“Khục.”
Vân Lịch vội ho một tiếng, ngưu khí tự giới thiệu mình:
– Ta là Thuần Dương Thánh Quân.
Quân hào tên này căn cứ theo thuộc tính tự thân hắn.
Khóe miệng Tham Cật Thánh Quân giật một cái.
Nếu như không phải hai người theo Tứ Hải Kiếm Đế, khẳng định sẽ cho rằng là đang nói phét.
– Nếu ta không đoán sai.
Tham Cật Thánh Quân đánh giá Vân Lịch một hồi, lên tiếng:
– Ngươi hẳn là Vân Phi Dương.
Nơi này có năm người trẻ tuổi, ba người Long Chấn Vũ hắn đều biết, tự nhiên suy đoán Vân Lịch là Vân Phi Dương.
Nhưng hắn không hiểu.
Rõ ràng là Thánh Đế, tại sao chỉ dùng danh hào Thánh Quân, chẳng lẽ điệu thấp?
– Đánh rắm!
Vân Lịch cả giận nói:
– Lão tử gọi Vân Lịch, không phải Vân Phi Dương!
Tham Cật Thánh Quân khẽ giật mình.
Đệch.
Mình nhận lầm người?
Bất quá.
Thời đại này cũng quá điên cuồng rồi!
Tiểu gia hỏa tuổi còn trẻ vậy mà đột phá đến Thánh cấp, còn có quân hào, đám lão gia hỏa chúng ta làm sao lăn lộn đây.
Xác thực.
Khi biết đến bọn người La Mục đột phá đến Thánh cấp.
Tứ Hải Kiếm Đế cũng cảm khái không thôi.
Trường giang sóng sau đè sóng trước, nhưng nhóm sóng sau này cũng tới quá nhanh đi chứ, cứ theo cái đà này, bọn sóng trước như chúng ta sẽ bị đẩy đến bờ mất.
– Người nào đang kêu ta?
Vào lúc này, Vân Phi Dương uể oải từ phía sau đi qua. Tên này từ khi vào thành, khi thì ngừng chân quan sát cửa hàng, nên kéo một khoảng cách với đội ngũ phía trước.
– Đây này.
Tứ Hải Kiếm Đế chỉ Vân Phi Dương nói:
– Hắn mới là đồ đệ của ta.
– Cũng là Vân Phi Dương?
Tham Cật Thánh Quân quan sát tỉ mỉ một phen, thầm nghĩ:
– Quanh thân không có sóng linh khí, hẳn ẩn giấu tu vi.
– Lão Hầu.
Hắn cười nói:
– Đồ đệ ngươi lấy tôn hiệu gì?
– Cái này
Tứ Hải Kiếm Đế nhìn về phía Vân Phi Dương. Có quan hệ đến Tôn Hiệu, hắn cũng không rõ ràng, bởi vì tên này tới bây giờ chưa nói qua.
La Mục và Vân Lịch cũng rất ngạc nhiên nhìn sang xem tên kia sẽ đặt mình thành gì.
– Ta hả.
Vân Phi Dương hơi hơi cân nhắc, nói:
– Thì họi Phi Dương Thánh Đế đi.
Khóe miệng Tứ Hải Kiếm Đế giật một cái.
Đồ đệ, danh tự của ngươi quá tùy ý rồi!
– Phi Dương Thánh Đế.
Tham Cật Thánh Quân lặp lại một tiếng, cười nói:
– Không tệ, danh tự không tệ.
” “
Mọi người nhất thời xạm mặt.
Tên kia rõ ràng là không để với xưng hào trong lòng, tùy tiện kêu loạn, ngươi còn tưởng là thật!
Tham Cật Thánh Quân tùy tiện nói vài câu, sau đó cáo từ rời đi, cũng đại biểu cái Tôn Hiệu Phi Dương Thánh Đế này chính thức lưu truyền khắp Vạn Thế Đại Lục.
Người khác đều hao tâm tổn trí nghĩ đến một một cái Tôn Hiệu thật trâu bò, chỉ có Vân Phi Dương tùy ý cho mình một cái xưng hào như thế.
Quả nhiên quá qua loa!
Bất quá.
Từ xưa đến nay, lấy Thánh Đế làm danh cũng chỉ có Vân Phi Dương một người, tuyệt đối phong quang vô hạn.
Mọi người không ngừng nội thành bao lâu đã lên đường, bay đến vùng biển Đông Hải.
Lạc Nhật thành và Đảo Thần Cấm cách nhau mấy ngàn dặm, đối với phổ thông Vũ Vương, sẽ rất khó khăn, cần đi thuyền, nhưng đối Hoàng Cấp trở lên, không có độ khó gì.
Bọn người Vân Phi Dương một đường bay trên bầu trời đại hải xanh thẳm, đôi lúc có thể nhìn thấy Hoàng Cấp cường giả kết bè kết đội, thậm chí Thánh cấp đi đường.
– Đồ nhi.
Trên đường, Tứ Hải Kiếm Đế lên tiếng:
– Căn cứ vi sư tìm hiểu, lần này tiến về Đảo Thần Cấm có Bát Cổ liên minh, thực lực không kém gì chúng ta.
Vân Phi Dương hỏi:
– Có Vũ Thần hay không?
Tứ Hải Kiếm Đế nguýt hắn một cái.
– Vạn Thế Đại Lục, làm sao lại có Vũ Thần.
– Không có Vũ Thần?
Vân Phi Dương ngạc nhiên.
Tứ Hải Kiếm Đế nói:
– Đồ nhi, đột phá cường giả đến Vũ Thần cấp, có thể phá vỡ hư không, bọn họ sẽ rất ít dừng lại ở Vạn Thế Đại Lục.
Vân Phi Dương mờ mịt.
– Không phải đến Hư Không cảnh mới có thể phá vỡ hư không à?
Kiếp trước.
Hắn rõ ràng nhớ kỹ.
Võ giả Phàm Giới đạt tới Vũ Thần nhất định phải tiếp tục tu luyện, đột phá đến Hư Không cảnh mới có thể phá vỡ hư không tiến vào Thần Giới.
Tứ Hải Kiếm Đế khẽ giật mình, nói:
– Ồ, đồ đệ ngươi còn biết Hư Không cảnh.
– Hắc hắc.
Vân Phi Dương nói xạo:
– Nghe Chấp Pháp Tháp chủ nói.
“Hừ.”
Tứ Hải Kiếm Đế lạnh lùng nói:
– Lão gia hỏa kia cũng thật là, chẳng lẽ không nói cho ngươi biết, từ khi Thần Giới phai mờ, Vũ Thần cấp cường giả đã có thể trực tiếp phá vỡ hư không?
– Đúng rồi!
Vân Phi Dương tức miệng mắng to:
– Tên kia quá đáng giận, sự việc trọng yếu cũng không nói cho ta biết.
Chấp Pháp Tháp tháp chủ phía xa nhảy mũi một cái, trong con ngươi hiện ra vẻ mờ mịt lẩm bẩm.
– Cường giả gần Vũ Thần như mình cũng bị cảm sao ta?