Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 638
Tứ Hải Kiếm Đế nhìn thấy Vân Phi Dương đột nhiên âm trầm cũng nằm trong dự liệu.
Nhưng.
Sự việc đã phát sinh.
Giấu diếm không được.
Hắn vội nói tiếp:
– Đồ nhi, đừng kích động, tuyệt đối đừng kích động.
– Sư tôn.
Vân Phi Dương lạnh mặt, nói:
– Đến cùng xảy ra chuyện gì?
Tứ Hải Kiếm Đế nhìn Chấp Pháp Tháp chủ một chút, sau đó nói chuyện phát sinh một năm trước ra.
Sau khi biết được hết thảy.
Vân Phi Dương đè ép thanh âm nói:
– Trầm Tiểu Vũ!
– Đồ nhi!
Tứ Hải Kiếm Đế chân thành nói:
– Thực lực cô bé kia thâm bất khả trắc, lúc gần đi nàng có nói qua, đưa vị hôn thê của ngươi đi là một tạo hóa trời ban!
– Nữ hài?
Vân Phi Dương khẽ giật mình.
Tứ Hải Kiếm Đế đáp:
– Đúng vậy, tuổi tác chắc khoảng hơn mười, thực lực tuyệt đối mạnh hơn Vũ Thần!
Vân Phi Dương vốn có chút không thể khống chế nhất thời buông lỏng một hơi.
Hắn còn tưởng rằng nam nhân mang đi Lâm Chỉ Khê đây, lo lắng nữ nhân của mình mỹ mạo vô song, nếu như gặp được kẻ xấu thì phiền phức.
Thật tình không biết.
Lâm Chỉ Khê gặp được hắn mới thật sự là gặp được kẻ xấu, sau cùng không chỉ có tâm thất thủ, mà cả thân thể cũng thất thủ theo luôn.
– Còn mạnh hơn Vũ Thần?
Vân Phi Dương nói thầm:
– Chẳng lẽ đạt tới Hư Không cảnh?
– Có thể tuỳ tiện xuất hiện tại Vạn Thế Đại Lục, hẳn là cường giả cấp bậc này.
Vân Phi Dương tỉnh táo lại.
Thiên phú Lâm Chỉ Khê không tồi, nắm giữ thể chất Băng hệ đặc thù, được cường giả mang đi, có lẽ thật là một trận cơ duyên tạo hóa lớn.
Chỉ là.
Chưa được lão tử đồng ý đã mang nữ nhân của lão tử đi, điều này khiến hắn ít nhiều có chút khó chịu.
– Đồ nhi.
Vào lúc này, Tứ Hải Kiếm Đế nhỏ giọng nói:
– Nha đầu Lương gia, con bé chơi độc, còn có nữ oa tên Vân Hoa cũng bị mang đi.
– Cái gì?
Vân Phi Dương vừa mới tỉnh táo lại nhất thời bộc phát hỏa khí.
Mẹ kiếp.
Mang đi một nữ nhân của lão tử cũng thôi, trực tiếp mang đi ba người, làm sao mà nhẫn!
Nếu như từ góc độ Vân Hoa mà nói thì có thể tính là bốn, bởi vì nàng đã xem mình như nữ nhân của Vân Phi Dương.
– Trầm Tiểu Vũ!
Vân Phi Dương phẫn nộ nói:
– Ngươi chờ đó cho lão tử, đợi ta tiến vào Tiểu Thần Giới, nhất định sẽ tính toán đủ khoản này với ngươi.
“A thiếu.”
Trong một tòa cung điện tráng lệ, nữ hài gọi là Trầm Tiểu Vũ xoa xoa lỗ mũi, nghiến răng nghiến lợi nói:
– Khẳng định có hỗn đản nào đó đang nói xấu ta!
Một năm trước.
Trầm Tiểu Vũ xuất hiện, không chỉ dẫn Lâm Chỉ Khê đi, mà còn mang theo Lương Âm, Lăng Sa La và Vân Hoa, thậm chí Mộ Dung Chiến đang bị giam trong địa lao cũng được mang đi.
Sau khi Vân Phi Dương biết chuyện.
Tuy rất tức giận nhưng đành bất lực. Dù sao, lấy thực lực hắn bây giờ, không có khả năng phá vỡ hư không tiến về Tiểu Thần Giới.
Như vậy.
Chỉ có chờ đến bốn năm sau khi Long môn mở ra.
Ngay từ đầu, tên này không thèm để ý đến Tiểu Thần Giới, nhưng khi ba nữ nhân của mình đều bị mang đến thì không thể không coi trọng.
Trên đường dẫn Mục Oanh trở về Đông Lăng Quận.
Vân Phi Dương thủy chung đang tự hỏi một vấn đề, chính là trừ Lâm Chỉ Khê, mấy người khác đều là thần hồn giác tỉnh giả, và một Thần chuyển thế.
Nhất định có vấn đề!
Hắn nói thầm:
– Con bé Trầm Tiểu Vũ kia chẳng lẽ cảm nhận được các nàng khác biệt, nên mới đưa đi?
– Không đúng.
Vân Phi Dương phủ nhận:
– Nếu như vì nguyên nhân này, tại sao Chỉ Khê cũng sẽ bị nàng mang đi, chẳng lẽ nàng cũng là thần hồn…
Dát.
Vân Phi Dương đột nhiên đứng yên tại chỗ, cả kinh nói:
– Chẳng lẽ Lâm Chỉ Khê cũng là người mang theo Thần hồn hoặc đã giác tỉnh?
– Không có khả năng…
Hắn tỉnh táo lại, nói:
– Tại mảnh đất thí luyện, nàng không có khí tức nhân loại, có lẽ là Thần tộc giống như mình.
Nhưng.
Nghĩ đến đây.
Vân Phi Dương lại đứng hình.
Nếu Lâm Chỉ Khê là Thần tộc, nàng đến cùng là hậu duệ Thần tộc, hay là Thần chuyển thế?
Phải biết.
Không có khí tức nhân loại có hai khả năng, ví dụ như Vân Lịch, hắn không có khí tức nhân loại, thân thể tán phát ra khí tức Thần tộc.
Hắn không phải hậu duệ Thần tộc, mà là Âm Dương Thần chuyển thế hàng thật giá thật!
Như vậy.
Vừa nghĩ điểm này.
Lâm Chỉ Khê chắc không phải hậu duệ Thần tộc, có lẽ là một Thần nào đó chuyển thế?
– A.
Vân Phi Dương ôm đầu, nói:
– Trên thân nữ nhân này cất giấu một đại bí mật, sao ta lại ngu như thế, không hảo hảo hỏi nàng một chút đâu a!
– Vân đại ca?
Mục Oanh khó hiểu hỏi:
– Huynh sao sao?
“Xoát!”
Vân Phi Dương đột nhiên xoay người, phảng phất như nhìn thấy hi vọng, nói:
– Oanh Oanh, muội rất thân với Chỉ Khê, nàng có từng nói qua điều gì với muội không?
Thân phận Lâm Chỉ Khê để hắn sinh ra nghi vấn, nếu như là hậu duệ Thần tộc còn tốt, nếu như là Thần chuyển thế, hoặc là người mang theo thần hồn thì cực kỳ trọng yếu!
– Nói qua cái gì?
Mục Oanh lắc đầu, đáp:
– Không có.
Vân Phi Dương nói:
– Muội nghĩ thật kỹ lại xem nào.
– A.
Mục Oanh cố gắng nhớ lại.
Đột nhiên, nàng nghĩ đến điều gì đó, nói:
– Đúng rồi, lúc tu luyện ở học phủ, muội thường xuyên mơ cùng một giấc mơ, Lâm tỷ tỷ cũng nói qua, tỷ ấy cũng thường thấy một giấc mộng!
– Mộng?
Vân Phi Dương hỏi theo:
– Nàng ta mơ thấy gì?
Mục Oanh suy nghĩ kỹ một chút, nói:
– Muội cũng hỏi Lâm tỷ tỷ, nàng nói, nàng thường xuyên mơ thấy một hư ảnh đứng giữa không trung, trên bầu trời có một vòng xoáy khổng lồ.
Vân Phi Dương nghe vậy, nhất thời ngây ra như phỗng.
Tràng cảnh này, không phải thời điểm Thần Giới vẫn lạc, Chư Thần đối mặt với vòng xoáy khổng lồ à, Lâm Chỉ Khê thường xuyên mơ thấy, chẳng lẽ nàng chính là một trong Chư Thần?
Mục Oanh cung cấp cho Vân Phi Dương manh mối.
Hắn có thể xác định, nếu Lâm Chỉ Khê là Thần tộc, chắc không phải hậu nhân của thần, tám chín phần mười là Chư Thần chuyển thế, hoặc là người mang theo Thần hồn!
Bất quá.
Trong đám Thần kia, nàng sẽ là ai?
Trong tâm lý Vân Phi Dương càng có khuynh hướng hoặc Trí Tuệ Chi Thần chuyển thế, hoặc người mang theo tàn hồn của Trí Tuệ Chi Thần.
Bởi vì tiếp xúc những năm nay, nữ nhân này vô cùng hiểu mình, điểm này tương xứng với Trí Tuệ Chi Thần.
Huống hồ.
Tâm Hỏa Chi Thần và Vu Thần đều đề cập tới Trí Tuệ Chi Thần.
Nếu như là Lâm Chỉ Khê, chỉ cần nàng giác tỉnh, có lẽ sẽ biết được đầu đuôi về chuyện Thần Giới diệt vong.
Đột nhiên.
Vân Phi Dương phảng phất như tìm ra được manh mối trọng yếu nhất cho việc tìm hiểu Thần Giới diệt vong, cái loại cảm giác này giống như đẩy ra được một lớp mấy đen thấy lại mặt trời a!
– Đúng rồi.
Mục Oanh lại nghĩ tới cái gì đó, nói tiếp:
– Lâm tỷ tỷ còn nói, hư ảnh này cầm trong tay một bức họa, nhưng nàng thấy không rõ trên tranh vẽ cái gì.
– Họa?
Vân Phi Dương như bị sét đánh, cả người triệt để chết lặng.
Họa!
Họa! Họa!
Chẳng lẽ là Cửu Thiên Họa Quyển! ?
Trong cổ điện thần bí, Vân Phi Dương nhìn thấy một màn chư Thần vẫn lạc, rõ ràng nhớ kỹ, Cửu Thiên Thần Nữ dùng Cửu Thiên Họa Quyển của mình ra chống lại nhưng cuối cùng vẫn vẫn lạc!
Chẳng lẽ…
Hư ảnh Lâm Chỉ Khê nhìn thấy…là Cửu Thiên Thần Nữ?!
Hoặc nói, nàng là Cửu Thiên Thần Nữ chuyển thế, hoặc giả người mang theo tàn hồn Cửu Thiên Thần Nữ?
– Không có khả năng!
Vân Phi Dương khổ sở nói:
– Không có khả năng!
Hắn không tin.
Xác thực mà nói.
Vân Phi Dương không tiếp nhận suy đoán này của mình.
Bởi vì, Cửu Thiên Thần Nữ kiếp trước truy sát mình mấy trăm năm, nếu như có quan hệ với Lâm Chỉ Khê, như vậy bi kịch cmnr.
– Oanh Oanh.
Vân Phi Dương biểu lộ đặc sắc lên tiếng hỏi:
– Hư ảnh này có phải còn giẫm lên một bảo vật hình hoa sen hay không?
– A?
Mục Oanh kinh ngạc nói:
– Vân đại ca, nguyên lai huynh biết nha!
“Ba.”
Vân Phi Dương che ngực, thầm nghĩ:
– Xong thật rồi, Lâm Chỉ Khê thật có dính dấp đến Cửu Thiên Thần Nữ, nếu không, sao lại mơ đến cảnh nàng trước khi vẫn lạc chứ!