Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 627
La Mục – đầu đất của tên này còn cường ngạnh hơn Ám Kim Thạch, đánh vào đầu Đồi Tư Trí, để đối phương nhất thời choáng váng.
Nói thật.
Làm một cường giả Hoàng Cấp đỉnh phong, hắn thực có thể né tránh, nhưng lần đầu tiên trong đời gặp có người công kích như thế, không để ý nên trúng chiêu!
– Chết!
“Oanh!”
La Mục bị Đồi Tư Trí đánh bay ra hơn mười trượng, hắn che trán, lảo đảo lui lại mấy bước.
Đầu bị hung hăng nện một cái.
Dù Linh Hoàng đỉnh phong cũng có chút không dễ chịu.
Nhưng vào lúc này, Vân Lịch xuất hiện sau lưng Đồi Tư Trí, hắn đi ra một bước, hai tay khép lại, ngón giữa cùng ngón trỏ dựng thẳng lên, bỗng nhiên đâm qua.
Bọn người Long Chấn Vũ kém chút ngã quỵ.
Địa phương gia hỏa bỉ ổi kia đâm tới chính là hậu môn của Đồi Tư Trí!
Chiêu này quá hạ lưu!
Vân Lịch không cho là nhục, quát:
– Ăn Bạo Cúc Chỉ của lão tử.
“Phốc!”
– A!
Đồi Tư Trí hét thảm.
Đám người Long Chấn Vũ nhất thời xiết chặt ƈúƈ ɦσα.
Bình thường mà nói, chỗ kia là nhược điểm lớn nhất của võ giả, bị hung hăng đâm vào, khẳng định rất khó chịu.
– Chết! Chết!
Đồi Tư Trí chịu đựng ƈúƈ ɦσα thống khổ, mãnh liệt xoay người, nhấc tay đập tới Vân Lịch, hận không thể đánh hắn thành thịt vụn.
Đáng tiếc.
Vân Lịch sau khi đắc thủ đã chuồn mất.
Tên này bỉ ổi ngang cơ với sự vô sỉ của Vân Phi Dương chứ chẳng đùa.
“Phi!”
La Mục bị đánh bay ra ngoài từ dưới đất bò dậy, phun một ngụm nước miếng, ầm vang xông lại!
Đột phá đến Vũ Hoàng hậu kỳ, lực kình bạo phát tuy phổ thông nhưng lực phòng ngự được đề bạt khủng bố, một chưởng vừa rồi của Đồi Tư Trí chí ít ẩn chứa gần vạn trọng lực kình nhưng chỉ đánh bay hắn mà thôi.
– A!
La Mục thừa dịp Đồi Tư Trí quay người tấn công Vân Lịch, bỗng nhiên nhào tới, chế trụ hai tay đối phương, đầu lần nữa đập tới.
Đồi Tư Trí ăn một lần thua thiệt lúc này ngửa ra sau, muốn né tránh chiêu này của hắn.
Bi kịch là.
Cái húc đầu này của La Mục chỉ là hư chiêu, chân hắn bỗng nhiên giơ lên hung hăng đá vào đũng quần đối phương.
– Bạo cúc chỉ!
“Xoát!”
Vân Lịch thần không biết quỷ không hay xuất hiện lần nữa sau lưng Đồi Tư Trí, lần nữa thi triển tất sát kỹ của mình!
Ba người Long Chấn Vũ thấy thế mà trợn mắt hốc mồm.
Hai người này thật sự không biết xấu hổ, chiêu thức hạ lưu như thế cũng dám thi triển!
Bọn họ sinh trong danh môn tuyệt không thể làm ra hành động vô sỉ như thế!
– A a!
– Chết đi cho bản Hoàng!
“Ầm ầm!”
La Mục và Vân Lịch bị quét bay ra ngoài.
Sau khi đánh lui hai gia hỏa không biết xấu hổ, Đồi Tư Trí kẹp chân, một tay che đũng quần, một tay che mông, đau đớn nhảy tưng tưng.
Đường đường Linh Hoàng đỉnh phong.
Bị hai tên Vũ Hoàng hậu kỳ chơi thành dạng này, thật có điểm đáng thương.
– Thiết Đầu Công!
– Bạo Cúc Chỉ!
La Mục cùng Vân Lịch lần nữa xông lên.
Lúc đầu công kích hạ thể, sau đó bạo cúc, thậm chí nhổ nước miếng, tất cả tuyệt chiêu bỉ ổi đều được xuất xử.
Khẩu hiệu của bọn họ là.
Không cầu đánh chết ngươi, chỉ cầu buồn nôn chết ngươi!
Bên này La Mục và Vân Lịch đang làm loạn, một phương khác, Vân Phi Dương giẫm Quỷ Bộ tiến lên.
Bàn về tốc độ.
Vẫn chậm hơn Tiêu Kha Ái một bậc, đối phương đã bay đến trước thạch tượng, giơ tay lên nắm tới Xích Dương Châu đang xoay tròn!
“Ông!”
Đột nhiên, một đạo kết giới hình thành ngoài thạch tượng.
“Bành!”
Tiêu Kha Ái nhất thời bị bắn ngược trở về.
– Vật này chí thuần chí dương, chỉ có người thiện tâm mới có thể phá giới mà vào.
Thanh âm hoang vu vang lên trong đại điện.
“Haha!”
Vân Phi Dương xông lại, Hàn Thiên Kiếm hình thành kiếm khí, bổ về phía Tiêu Kha Ái, nói:
– Ngươi không có cơ hội!
Ma tộc hung tàn, khẳng định không phải người lương thiện.
“Oanh!”
Tiêu Kha Ái phất tay đánh nát kiếm khí, trong ánh mắt lấp lóe vẻ âm u, tiếp theo huy chưởng, ngưng tụ lực lượng mạnh mẽ đánh tới kết giới.
Nắm giữ Huyết Âm châu, còn thiếu Xích Dương Châu.
Dù thế nào cũng phải lấy được!
“Ầm ầm!”
Tiếng vang lần nữa vang lên.
Kết giới không bị đánh nát, Tiêu Kha Ái bị chấn động lui nhanh không thôi.
Hắn ổn định thân hình, sắc mặt cực kỳ khó coi nói:
– Phòng ngự của kết giới này mạnh như thế!
“Xoát!”
Nhưng vào lúc này, Vân Phi Dương xông lại, hắn không có thừa dịp Tiêu Kha Ái gặp phản phệ công kích mà nhằm về hướng Xích Dương Châu!
Phi Dương đại lục thiếu khuyết Âm Dương nhị khí, Xích Dương Châu cũng rất trọng yếu đối với hắn!
“Bành!”
Khi Vân Phi Dương chạm vào kết giới cũng bị hung hăng bắn ngược về, sau cùng lảo đảo hơn mười bước mới đứng vững thân thể.
Tiêu Kha Ái cười lạnh nói:
– Ngươi cũng không hiền lành gì!
– Đáng giận.
Vân Phi Dương im lặng.
Ta thiện lương như vậy cũng không thể tiến vào kết giới, Nhật Nguyệt Vũ Thần có phải hố người hay không!
Hắn thiện lương?
Trên đời này sẽ không có ác nhân!
Vân Phi Dương cũng không giống Tiêu Kha Ái, cưỡng ép phá kết giới, làm vậy cũng bị khiến mình thụ thương.
Bảo vật ẩn chứa bàng bạc Thuần Dương chi khí ở trước mắt đung đưa nhưng lại không cách nào đạt được, điều này khiến nội tâm Vân Phi Dương và Tiêu Kha Ái rất sụp đổ.
“Oanh!”
Vào lúc này, phía sau truyền ra tiếng bạo hưởng.
Đồi Tư Trí đáng thương bị hai tên gia hỏa vô sỉ bỉ ổi đánh lui.
Nếu như là hai Vũ Hoàng hậu kỳ phổ thông, một mình hắn có thể nhẹ nhõm khống chế.
Hết lần này tới lần khác.
La Mục và Vân Lịch đều không phải hạng người bình thường.
Một tên tuy không có tính uy hϊế͙p͙, nhưng mười phần chịu đánh, đánh bay hắn ra ngoài như thế nào đều nhảy nhót tưng bừng đứng lên, còn một tên bỉ ổi khác không khác gì con ruồi đáng ghét.
Đồi Tư Trí đánh mà cảm thấy biệt khuất.
– Lên!
– Thiết Đầu Công!
– Bạo Cúc Chỉ!
La Mục và Vân Lịch lần nữa tiến lên.
Phương này vừa mới động thủ, Tiêu Kha Ái nơi xa đã tiến lên, đơn chưởng đánh về phía Vân Phi Dương.
Xích Dương Châu có kết giới bảo hộ không cách nào tiến vào, trước hết giải quyết tên cừu nhân này, sau đó thu thập đám nhân loại kia, rồi từ từ nghĩ biện pháp!
Hắn vẫn kiêng kị Thần lực của Vân Phi Dương, lúc xuất thủ vẫn luôn lưu ý, sợ tên kia thình lình oanh tới.
Điều này có thể yên tâm.
Đột phá đến Kiếm Vũ Hoàng hậu kỳ, không phải gặp được thời khắc sinh tử, Vân Phi Dương sẽ không vận dụng Thần lực.
“Xoát —— “
Hắn bỗng nhiên giơ tay trái lên nghênh tiếp!
“Oanh!”
“Đạp đạp!”
Vân Phi Dương lùi gấp mấy chục bước, Thái Hư Bạch Kim chiến giáp thiếp thân ẩn tàng hiển hình, có thể thấy được, chống lại một kích này vẫn rơi xuống hạ phong.
Bất quá.
Sau khi ổn định thân thể, khóe miệng Vân Phi Dương lại hiện ra mỉm cười.
Một tháng trước.
Dựa vào rất nhiều át chủ bài, để lực phòng ngự của chiến giáp hao hết, mới miễn cưỡng bảo trụ không chết. Ngày hôm nay có thể nhẹ nhõm chống được chưởng lực 15 ngàn trọng!
Mà khi ngạnh kháng một chưởng của Tiêu Kha Ái.
Thái Hư Bạch Kim chiến giáp được hắn kích phát, trạng thái phòng ngự hao tổn cực nhỏ, lại đỡ thêm mười mấy chưởng nữa cũng không thành vấn đề.
Cái này cũng là tiến bộ!
– Không nghĩ tới, ngắn ngủi một năm, hắn sẽ trưởng thành nhanh như vậy…
Tiêu Kha Ái nói thầm:
– Không hổ là Chiến Thần.
– Hôm nay nhất định phải giết hắn.
Ánh mắt Tiêu Kha Ái dần dần âm u xuống.
Vân Phi Dương trưởng thành quá nhanh, để hắn không thể thờ ơ, bởi vì nếu cứ bỏ mặc, có lẽ sẽ bị hắn đuổi kịp, thậm chí siêu việt.
Đến lúc đó.
Đừng nói giết hắn, rất có thể sẽ bị phản sát!
Tiêu Kha Ái đột nhiên vung tay, cuồng bạo Ma khí trong nháy mắt theo tuôn ra từ thân thể, nơi chưởng tay hóa thành một hình cầu ngăm đen, tên này lại vận dụng một trong đòn sát thủ của mình – Cuồng Ma Linh Bạo!