Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 626
Vân Phi Dương đột phá đại quan vạn trọng, hiện tại không chỉ có thể nhẹ nhõm đánh một trận với Đồi Tư Trí – Linh Hoàng đỉnh phong, mà còn có thể tùy ý chà đạp đối phương.
Bất quá.
Đối mặt Tiêu Kha Ái, chỉ sợ có chút khó khăn.
Đương nhiên.
Hiện tại, thực lực hắn đề cao gấp đôi, thi triển tất cả át chủ bài chí ít sẽ không còn không có lực hoàn thủ như trước.
Từ Kiếm Vũ Hoàng sơ kỳ đột phá đến hậu kỳ, tiểu thế giới trong thân thể Vân Phi Dương mở rộng hai lần, hiện giờ đã ngang hàng với Nam Vực của Vạn Thế Đại Lục.
Đưa thần niệm dò xét Phi Dương đại lục, thấy thế giới sau khi mở rộng, Vân Phi Dương nói:
– Với tốc độ mở rộng này, khi đột phá đến Vũ Thần, chắc sẽ cùng kích thước với Vạn Thế Đại Lục a.
Ngũ Hành Chi Linh Sơn.
Vân Phi Dương khẽ động Linh Niệm tới đây, ngừng trước đài đá.
“Ông —— “
Thái Hư Bạch Kim đang lơ lửng giữa không trung được bàng bạc thuần linh lực bao phủ, ý thức được chủ nhân xuất hiện, nhẹ nhàng run rẩy một chút.
Vân Phi Dương giơ tay lên, nhẹ vuốt chiến giáp của mình, nói:
– Một tháng tiếp tế Linh lực, chắc đã khôi phục rồi chứ.
“Ong ong.”
Thái Hư Bạch Kim chiến giáp rung động càng nhanh, tựa như đang trả lời chủ nhân, ta đã khôi phục.
– Tới đây.
Vân Phi Dương mở hai tay ra, nói:
– Theo ta chiến nào!
“Xoát!”
Thái Hư Bạch Kim chiến giáp hóa thành một đạo lưu quang trong nháy mắt xông ra khỏi cầu thang đá quấn quanh thân Vân Phi Dương, cổ tay hình thành, giáp ngực quy vị…
Trong khoảnh khắc.
Chiến giáp khoác thân thể, Vân Phi Dương uy vũ bất phàm!
Đột phá đến Kiếm Vũ Hoàng hậu kỳ, lần nữa mặc Thái Hư Bạch Kim chiến giáp, cỗ khí thế Chiến Thần ngày càng mãnh liệt.
Cảnh giới càng cao.
Chưởng khống đối với Thần Giáp càng thuận tay.
Mày kiếm Vân Phi Dương nhíu chặt, nói:
– Bằng vào thực lực ta bây giờ, chỉ có thể kích phát ra một phần mười lực phòng ngự của Thái Hư Bạch Kim chiến giáp, xem ra, chỉ có khi đạt tới Vũ Thần mới có thể triệt để khống chế.
Kiếm Vũ Hoàng sơ kỳ.
Tên này một phần mười cũng không khống chế được, hoàn toàn dựa vào tự thân phòng ngự của Thần Giáp để chống cự công kích.
Hiện tại.
Có thể khống chế một phần mười, lần nữa ngạnh kháng 20 ngàn trọng của Tiêu Kha Ái, tuyệt sẽ không bị trọng thương!
Vân Phi Dương vuốt ve vết lõm trên khải giáp, nói:
– Chờ ta càng mạnh, nhất định sẽ nghĩ biện pháp để ngươi triệt để khôi phục phong phạm Thần khí năm xưa.
“Ông.”
Thái Hư Bạch Kim chiến giáp lấp lóe hào quang óng ánh.
Vân Phi Dương nói tiếp.
– Cũng không biết Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm vẫn đang lưu lạc trong không gian loạn lưu hay chôn ở cái vị diện nào nữa.
Chiến Thần ngày nay.
Thái Hư Bạch Kim chiến giáp và Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm là tiêu chí của Vân Phi Dương, hắn hi vọng lúc còn sống có thể tìm lại được bội kiếm làm bạn với mình hơn ngàn năm này.
Không gian tu luyện.
Vân Phi Dương lần nữa trở về.
Đột phá kiếm Vũ Hoàng hậu kỳ cũng không phải điểm cuối, tiếp đó hắn muốn hướng đến đỉnh phong, nếu như thời gian cho phép, thì nhất cử đột phá Thánh cấp, như thế thì sẽ có năng lực đánh một trận với Tiêu Kha Ái!
Đáng tiếc.
Thời gian không cho phép.
Tiếp tục tu luyện mấy ngày, không gian hư vô mờ mịt đột nhiên vỡ nát, mọi người xuất hiện bên trong một cung điện.
– Không phải chứ.
La Mục sụp đổ nói:
– Cứ như vậy mà đi ra?
Còn chưa tu luyện đủ đây.
Mấy người Long Chấn Vũ cũng âm thầm lắc đầu.
Bất quá đúng vào lúc này, ánh mắt khóa chặt phía trước, nơi đó đứng thẳng một pho tượng đá, hiện đang ngửa đầu, hai tay nhẹ nhàng nâng lên.
“Ong ong!”
Một khỏa tiểu cầu lấp lóe xích quang đung đưa giữa hay lòng bàn tay của thạch tượng.
– Đây là…
Vân Lịch cau mày nói:
– Xích Dương Châu!
Hắn cảm giác được bàng bạc Thuần Dương chi khí phát ra từ hạt châu nhỏ kia.
“Ha ha ha!”
Nhưng lúc này, sau lưng mọi người phát ra tiếng cười to âm u. Tiêu Kha Ái cùng hai Linh Hoàng đi tới:
– Bản tôn rốt cuộc tìm được Xích Dương Châu!
“Xoát!”
Bọn người La Mục cùng nhau quay người, bảo trì cảnh giác.
– Hửm?
Cảm giác được cảnh giới những phàm nhân này đề cao không nhỏ so trước đó, Tiêu Kha Ái nao nao, chợt cười nói:
– Một đám rác rưởi cấp thấp, coi như thực lực đề bạt cũng chỉ là rác rưởi.
Hắn thấy.
Đám nhân loại kia dù đột phá đến Thánh cấp cũng không có uy hϊế͙p͙.
Đám người La Mục phẫn nộ không thôi.
– Vân Phi Dương!
Tiêu Kha Ái dừng lại, khóe miệng hiện ra mỉm cười âm u, nói:
– Để ngươi sống lâu hơn một năm rồi!
Tên này không ý thức được, qua một năm trong không gian đặc thù, về tới đây thì chỉ mới qua hơn một tháng.
– Thật sao?
Vân Phi Dương xuất hiện sát ý.
Một tháng trước, thực lực mình quá yếu, át chủ bài ra hết mới có thể miễn cưỡng bảo trụ không chết. Bây giờ đột phá đến Kiếm Vũ Hoàng hậu kỳ, gặp nhau lần nữa, tất nhiên muốn đánh lại một trận!
“Xoát!”
Đột nhiên, Tiêu Kha Ái xuất thủ.
Hắn cũng không phải tấn công Vân Phi Dương mà bay về phía thạch tượng, hiển nhiên, muốn thu Xích Dương Châu vào tay!
– Nhất Kiếm Trảm Thương Khung!
Hàn Thiên Kiếm ra khỏi vỏ, Vân Phi Dương bỗng nhiên chém ra một đạo kiếm khí cuồng bạo.
Không thi triển cấm thuật, không thiêu đốt huyết dịch, một kiếm này của hắn cường hãn hơn một tháng trước rất nhiều, cường độ đạt tới một vạn hai ngàn trọng!
– Hả?
Tiêu Kha Ái giật mình.
Tên này qua một năm, sao thực lực đề thăng nhanh như vậy, nghĩ thì nghĩ, hắn bỗng nhiên vung tay, Ma lực bạo phát trực tiếp phá hủy kiếm khí, cũng quát:
– Ngăn chặn bọn họ!
“Xoát xoát!”
Đồi Tư Trí và Địch Ba nhao nhao bạo phát tu vi công tới phía Vân Phi Dương.
– Chết!
Đột nhiên, Vân Phi Dương quay người lại, cuồng ngạo kiếm khí gào thét mà đến, nhanh đến nổi khiến người ta không kịp phản ứng!
– Không tốt!
Sắc mặt Địch Ba đại biến.
Hắn muốn chạy nhưng thân thể còn chưa cử động, cuồng bạo kiếm khí đã oanh tới.
“Bành!”
Cuối cùng, Linh Hoàng hậu kỳ như hắn bị một kiếm trảm thành hai nửa, máu tươi chảy ào ào.
Địch Ba đến chết cũng sẽ không ngờ, một năm không thấy, Vân Phi Dương đã mạnh đến tình trạng này, mình không có lực phản kháng trước mặt hắn!
Thập đại Linh Hoàng dưới trướng Ma Tôn, lại chết một người.
Đồi Tư Trí đang công tới thấy Địch Ba bị chém giết, nhất thời hãi nhiên thất sắc.
Ngay cả mình cũng khó miểu sát Linh Hoàng hậu kỳ như Địch Ba, tên này làm được.
Chẳng lẽ.
Thực lực hắn vượt qua mình!
“Xoát!”
Vân Phi Dương sau khi chém giết Địch Ba thi triển thân pháp, bỗng nhiên phóng tới Tiêu Kha Ái, cũng nói:
– Tên Ma Linh này giao cho các ngươi!
“Hắc hắc.”
La Mục cùng Vân Lịch nắm quyền đầu, một tên mặt cười xấu xa, một tên mặt bỉ ổi đi tới.
Tu luyện trong không gian một năm, tuy đột phá Vũ Hoàng hậu kỳ, nhưng còn chưa động tay chân, tên Linh Hoàng đỉnh phong cường đại này phi thường thích hợp để luyện thủ.
“A ha!”
La Mục xông lên đầu tiên.
Một quyền này của hắn ngưng tụ lực kình cũng không mạnh, chỉ có sáu ngàn trọng.
“Bành!”
Đồi Tư Trí nhẹ nhõm hóa giải, một quyền đánh vào bụng La Mục, cười lạnh nói:
– Một Vũ Hoàng hậu kỳ cũng dám phách lối trước mặt bản Hoàng?
“Ba.”
Đột nhiên, hai cánh tay đặt lên bả vai hắn.
La Mục bỗng nhiên vung đầu, hung hăng đụng tới, cũng phẫn nộ quát:
– Nhớ kỹ, tiểu gia tên La Mục!
“Oanh!”
Một tiếng vang trầm tại truyền khắp đại điện.
Bọn người Long Chấn Vũ nơi xa thấy thế, khóe miệng nhất thời co giật, nghĩ thầm, tên này dùng đầu công kích, thật đặc biệt a!