Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 622
Vân Phi Dương đã ngưng tụ đủ Thần lực, đang tính thừa dịp Tiêu Kha Ái chủ quan mà đập tới.
Nhưng.
Thời khắc mấu chốt.
Hắn lại cảm thấy hoa mắt, đột nhiên xuất hiện bên trong một không gian hư vô được lưu quang bao phủ, còn tên kia đã biến mất.
– Âm Dương Tương Hợp, thời gian tương đối, người có duyên, tiếp nhận phần cơ duyên này đi.
Hoang cổ thanh âm vang lên trong không gian.
” “
Vân Phi Dương xém chút chửi ầm lên.
Át chủ bài mạnh nhất của lão tử sắp bạo phát, ngươi vào lúc này truyền tống ta đi, thật muốn tức chết người không đền mạng mà!
“Hưu —— “
Thần lực tùy thời bạo phát được Vân Phi Dương thu hồi, sau khi thu hồi nó, hắn liền ngã xuống, sắc mặt suy yếu đến cực hạn.
– Như thế cũng tốt!
hắn nói thầm:
– Dù giết tên kia, mình cũng sẽ bị hai Linh Hoàng còn lại xử lý.
Nghĩ tới đây.
Vân Phi Dương cũng cảm thấy âm thầm may mắn.
Truyền tống thật đúng lúc, chí ít mình còn sống.
Đồng dạng, may mắn còn có Tiêu Kha Ái.
Hắn giờ phút này đứng trong một vùng không gian khác, lòng vẫn còn sợ hãi nói:
– Không nghĩ tới, tên kia conf có Thần lực, nếu không bị truyền tống, bản tôn sợ rằng sẽ chết ở trong tay hắn!
Nhìn thấy át chủ bài mạnh nhất của Vân Phi Dương để hắn cảm giác uy hϊế͙p͙ cự đại.
“Hừ.”
Tiêu Kha Ái cười lạnh nói:
– Tên kia bạo phát Thần lực, cần mình tới gần mới có hiệu quả, đợi bản tôn phá vỡ không gian, tìm tới hắn, vẫn có thể tuỳ tiện bóp chết.
“Hô —— “
Vân Phi Dương nằm trên mặt đất, một lúc lâu sau mới khôi phục được chút khí lực.
Chiến giáp hộ thể, ngạnh kháng nổ tung 20 ngàn trọng cũng không bị thương tổn, suy yếu như vậy là do cấm thuật cùng Linh Hạch khô kiệt gây ra.
– Muốn khôi phục, chí ít cần một tháng.
Vân Phi Dương nỗ lực ngồi xuống, trong ánh mắt lấp lóe vẻ không cam lòng.
Ma Tôn năm đó bị mình tùy ý mạt sát, bây giờ lại đánh mình chật vật như thế, thực quá khó chịu.
– Mẹ kiếp.
Vân Phi Dương nắm quyền, nói:
– Chờ đó cho lão tử!
Tiêu Kha Ái cường đại để hắn tức giận cũng kích phát hắn lần nữa có xúc động tu luyện.
Thực ra, sau khi trở về từ mảnh đất thí luyện, Vân Phi Dương đã rất nỗ lực, ngắn ngủi mấy tháng đã đột phá đến Kiếm Vũ song Hoàng.
Không biết sao.
Tiêu Kha Ái tu luyện sớm hơn hắn, cảnh giới cao hơn hắn, vậy mới chết.
Bởi vì tác dụng phụ khi thi triển cấm thuật.
Vân Phi Dương chỉ có thể xếp bằng điều dưỡng trong không gian, cũng may có thể câu thông Phi Dương đại lục, Linh Niệm đưa vào đó giao Mục Oanh cho Trà Mộc, an trí La Mục bọn người rồi trở về hiện thực.
Chắc do thương thế duyên cớ.
Hắn không thể ở trong thế giới của mình quá lâu, xác định Mục Oanh chỉ hôn mê, không còn gì lo ngại, triệt để buông lỏng, bắt đầu an tâm điều dưỡng.
Một tháng sau.
Cảm giác suy yếu tiêu trừ.
“Xoát!”
Hắn nắm nắm quyền đầu, nói:
– Rốt cục khỏi hẳn!
Nói rồi, dung nhập vào Phi Dương đại lục, xuất hiện Trà nội thành do Trà Mộc quản lý.
– Phi Dương ca!
La Mục đang tu luyện, nhìn thấy Vân Phi Dương xuất hiện, lúc này hô một tiếng, mấy người Long Chấn Vũ đang ngồi xếp bằng trên thành lâu cũng nhao nhao nhìn qua.
Ba người trong khoảng thời gian này trong thế giới có linh khí gấp mười lần tu luyện, thật sự rất thoải mái.
Đương nhiên.
Thủy chung vẫn đang hoang mang, đây rốt cuộc là địa phương nào.
Có quan hệ với Vân Phi Dương đại lục, bọn người La Mục không được tùy tiện nói lung tung.
– Oanh Oanh tỉnh chưa?
– Vẫn chưa.
– Suốt một tháng nay vẫn không có tỉnh?
Vân Phi Dương nhíu mày.
Hắn đoán Oanh Oanh chỉ hôn mê bốn năm ngày thì có thể thanh tỉnh, không nghĩ tới thương thế còn nghiêm trọng hơn mình tưởng tượng nhiều.
– Một tháng?
La Mục mờ mịt nói:
– Phi Dương ca, ngươi không hồ đồ chứ, mới đi qua ba ngày thôi.
– Ba ngày?
Vân Phi Dương ngớ người.
– Đúng thế.
La Mục nhìn hắn.
Vân Phi Dương nhíu mày:
– Ngươi đang đùa ta à?
La Mục thấy sắc mặc hắn không tốt, lúc này lộ vẻ mặt đau khổ nói:
– Ca, ta nào dám đùa ngươi, không tin thì đi hỏi người khác xem!
Vân Phi Dương thật không tin, vội vàng hỏi bọn người Long Chấn Vũ, ai nói đều trả lời mới qua ba ngày!
– Kỳ quái
Xác định mọi người không đùa mình, hắn nâng cằm, lẩm bẩm:
– Rõ ràng bên ngoài đã qua một tháng, tại sao nơi này mới có ba ngày?
– Chờ một chút!
Đột nhiên, Vân Phi Dương nhớ tới thời điểm tiến nhập không gian, bên tai vang lên lời nói, hắn nhẹ giọng thì thầm:
– Âm Dương Tương Hợp, thời gian tương đối…
– Ngũ Hành làm gốc, Âm Dương làm gốc, Ngũ Hành hoàn mỹ ngưng tụ Linh lực, Âm Dương tương hợp có thể hình thành thời gian.
– Chẳng lẽ!
Trong ánh mắt Vân Phi Dương lóe ra vẻ hưng phấn, nói:
– Thời gian nơi đó bị cải biến?
– Nhất định là vậy!
Hắn khẳng định:
– Đây chính là cơ duyên trong lời nói kia!
Vì muốn xem suy đoán mình có chính xác không.
Vân Phi Dương để La Mục nhớ kỹ thời điểm mình rời đi, sau đó về đến hiện thực, ở lại một ngày một đêm lại trở về đến Phi Dương đại lục.
– Ta đi bao lâu?
– Khoảng một canh giờ.
– Quả nhiên!
Vân Phi Dương hưng phấn nói:
– Tốc độ thời gian bị cải biến, một canh giờ ở Phi Dương đại lục tương đương với nơi đó một ngày!
Không tệ.
Dòng chảy thời gian của không gian như có như không kia nhanh hơn Phi Dương đại lục gấp mười lần, nói đúng hơn là, một ngày ở Phi Dương đại lục, nơi đó đã qua 10 ngày.
Đương nhiên.
Tốc độ chảy này.
Nếu võ giả ở trong khu vực đó sẽ không cảm thấy được, bọn họ sẽ cho rằng thời gian trôi qua giống y như một vị diện bình thường.
“Ha ha ha!”
Vân Phi Dương cười to nói:
– Ở bên trong tu luyện một tháng, ngoại giới mới qua ba ngày, đây là cơ duyên lớn, mình hoàn toàn có thể ở đó tu luyện a!
Nhưng.
Vui sướng rất nhanh đã bị tiêu trừ.
Bởi vì về đến hư không không gian kia, hắn mới ý thức được, tuy dòng chảy thời gian nơi này nhanh hơn ngoại giới gấp mười lần, nhưng linh khí rất yếu, không khác gì với Tinh Thần đại lục.
– Mẹ nó.
Vân Phi Dương mắng một tiếng.
Thời gian lưu tốc gấp mười lần không tệ, nhưng linh khí yếu đến đáng thương, còn không bằng tiến vào Phi Dương đại lục hấp thu linh khí gấp mười lần để tu luyện, như thế còn dễ hơn.
– Nhật Nguyệt Vũ Thần, con mẹ ngươi chứ, khiến thời gian trôi nhanh làm éo gì trong khi mật độ linh khí chả ra sao, chán quá chán mà!
Cảm giác hiện tại của Vân Phi Dương là tiến vào một tòa bảo vật, nhưng bên trong cái gì cũng không có, tâm tình này quả thật muốn bao nhiêu khó chịu đều có bao nhiêu khó chịu a.
– Không được.
Hắn lẩm bẩm:
– Nhất định phải cải biến trình độ linh khí nơi này!
Làm sao thay đổi?
Sau một hồi suy nghĩ, Vân Phi Dương khóa chặt vào Ngũ Hành Chi Linh.
Đương nhiên, hắn không phải muốn lấy kiện thần khí này thả ra một khu vực nào đó, mà nghĩ làm sao có thể khai thông linh khí ra ngoài.
– Thử một lần xem.
Vân Phi Dương ngồi xếp bằng xuống, Linh Niệm câu thông Phi Dương đại lục, bắt đầu thao túng bàng bạc linh khí giữa thiên địa.
Làm Chúa Tể một phương thế giới, hắn rất dễ dàng tụ tập linh khí lại, nhưng làm sao để chúng nó đi ra thì còn là một vấn đề lớn.
Thời khắc mấu chốt.
Hắn nghĩ đến Nghịch Thiên Quyết.
“Ông.”
Tâm pháp vận chuyển, Linh Niệm khẽ động, thao túng linh khí tuôn tới bầu trời, sau đó lập tức bay ra ngoài, dung nhập vào đan điền hắn.
– Đơn giản như vậy?
Vân Phi Dương ngây người.
Hắn nghĩ dẫn linh khí trong Phi Dương đại lục ra sẽ rất khó khăn, không ngờ đơn giản như thế!