Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 621
Tinh Thần đại lục.
Trong núi lớn đang treo lơ lửng giữa trời.
Tiêu Kha Ái cuối cùng cũng vung năng lượng cầu cường đại mình ngưng tụ ra về phía trước, lực lượng bạo phát khiến cho toàn bộ không gian tràn ngập cuồng phong táo bạo!
– Vân Phi Dương!
Hắn phẫn nộ quát:
– Sỉ nhục ngươi đã từng cho bản tôn, hôm nay lấy máu ngươi để trừ đi!
“Vù vù!”
Năng lượng cầu xông qua mang theo uy lực tuyệt đối áp chế.
Nhưng.
Đối mặt một kích này, Vân Phi Dương lạnh nhạt tự nhiên, tay trái nắm chặt chuôi kiếm, hai tay cầm kiếm, bước ra một bước, bỗng nhiên chém tới.
Nhất Kiếm Trảm Thương Khung!
“Vù vù!”
Được cấm thuật gia trì cộng thêm Kiếm Hồn phụ tá, cuồng ngạo kiếm khí tuôn ra từ trong thân thể, cuối cùng hình thành một đạo kiếm khí to lớn.
Một kiếm này.
Là một kiếm mạnh nhất của Vân Phi Dương!
Tuy khí thế vô cùng đáng sợ nhưng so với năng lượng cầu ầm vang đang đến, vẫn kém rất nhiều!
Bất quá.
Hai tên Linh Hoàng khiếp sợ không thôi.
Đồi Tư Trí – Linh Hoàng đỉnh phong nháy mắt kết luận, dưới sự khinh thường trước kia mà mình đỡ một kiếm này, chỉ sợ phải ngậm hành.
Còn tốt, còn tốt.
Vừa rồi tên kia chạy mất, không có bạo tẩu, nếu không, bây giờ kết cục của mình không khác gì Úc Mộc Chân.
Địch Ba chảy mồ hôi lạnh ròng.
Tu vi hắn không cao như Đồi Tư Trí, tự nhiên ý thức được, nếu lúc trước ngạnh kháng một kiếm này, hậu quả tất giống Phó Lan Khâm, trực tiếp bị mạt sát.
“Xoát!”
Kiếm khí mạnh nhất do Vân Phi Dương hình thành chém tới năng lượng cầu đang bay tới.
Có thể nhờ động phủ Vũ Thần, dù kiếm khí cuồng bạo hay năng lượng cầu cường đại cũng không nhiễu loạn được không gian.
Nếu ngược lại ở ngoại giới, sớm đã chấn vỡ không gian bích lũy yếu kém của Tinh Thần đại lục rồi!
“Oanh!”
Kiếm khí và năng lượng cầu cuối cùng chạm vào nhau.
Tiếng nổ vang như tiếng sấm đinh tai nhức óc, hai Linh Hoàng đang cách đó rất xa cũng cảm giác được khí huyết đang sôi trào!
Bọn họ cưỡng chế đè ép máu trong cơ thể, nhìn chằm chằm về phía trước, bởi vì to lớn kiếm khí và năng lượng cầu đang đối chọi với nhau, còn chưa tiêu tán!
Bất quá.
Về mặt khí thế.
Kiếm khí rõ ràng yếu thế, chống lại chỉ là tạm thời, tất sẽ bị năng lượng cầu ép nát.
Quả nhiên, cường đại kiếm khí chống cự một lúc bỗng nhiên vỡ nát hóa thành ánh sao đầy trời.
“Phốc!”
Một khắc kiếm khí vỡ vụn, Vân Phi Dương như bị thương nặng, máu tươi phun ra ngoài, sắc mặt trắng bệch.
Tiêu Kha Ái ngưng tụ một kích này đạt tới hai vạn hai ngàn trọng, lấy thực lực hắn bây giờ, mặc dù có cấm thuật gia trì cũng chỉ có thể làm đến bước này.
Cùng nhờ thân thể hắn cường đại.
Nếu đổi lại Linh Hoàng hậu kỳ như Địch Ba, sớm đã bị phản phệ ợ ra rắm.
“Vù vù!”
Sau khi kiếm khí vỡ nát, năng lượng cầu thế như chẻ tre xông đến, khí thế ẩn chứa trong đó vẫn đáng sợ như cũ!
– Vân Phi Dương!
Sắc mặt Tiêu Kha Ái dữ tợn quát:
– Chết đi!
Cuối cùng, năng lượng cầu cuốn tới, trong nháy mắt thôn phệ Vân Phi Dương, chợt cực tốc bành trướng, phát ra hào quang loá mắt, ầm vang nổ tung!
“Vù vù!”
Cuồng bạo khí kình lan tràn bốn phía, Đồi Tư Trí và Địch Ba gặp trùng kích nhao nhao thổ huyết lui lại.
Dư uy tan hết.
Cảnh sắc sơn thủy như thơ như hoạ bị Cuồng Ma Linh Bạo hóa thành phế tích, cả vùng hiện ra từng đạo liệt ngân.
Nơi xa.
Đồi Tư Trí và Địch Ba ngã trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, trong lòng sụp đổ không thôi.
Ma Tôn đại nhân.
Ngươi cũng nên chú ý chúng ta một chút chứ!
Phàn nàn thì phàn nàn nhưng vẫn nỗ lực ngẩng đầu nhìn về vị trí Vân Phi Dương, nghĩ thầm, nổ tung mạnh mẽ như vậy, tiểu tử kia chắc đã chết.
Nhưng.
Khi bọn hắn nhìn sang, nhất thời trợn tròn mắt.
Bởi vì Vân Phi Dương đứng yên tại chỗ, mặc dù xung quanh hóa thành hư vô, mặc dù mặt đất vỡ nát như mạng nhện, vẫn chưa lui một bước!
Giờ phút này.
Sắc mặt hắn tái nhợt, mặt không có chút máu, thân thể vẫn thẳng tắp, bởi vì Chiến Thần ngạo cốt, xưa nay không cho phép cúi đầu, cho dù là chết!
Tiêu Kha Ái thấy thế khẽ giật mình.
– Chậc chậc.
Hắn cười nhạt nói:
– Không hổ là Thần Giáp Chiến Thần, có thể ngạnh kháng oanh tạc 20 ngàn trọng của bản tôn.
– Bất quá.
Tiêu Kha Ái tiếp tục nói:
– Ngạnh kháng xong một chiêu này chắc đã đến cực hạn.
Đúng thế.
Ngạnh kháng oanh tạc 20 ngàn trọng.
Thái Hư Bạch Kim chiến giáp đã đạt đến cực hạn, ánh sáng ảm đạm, nếu như chịu thêm một kích, khẳng định sẽ không đỡ nổi.
Đâu chỉ chiến giáp.
Kiếm Hồn Hàn Thiên Kiếm sau khi kích phát kiếm khí cũng lâm vào trạng thái cực độ hư nhược.
Càng bi kịch là.
Vân Phi Dương thi triển ra một kiếm mạnh nhất, máu tươi điên cuồng thiêu đốt, giờ phút này cũng đến cực hạn, tóc bạc rút đi, hóa thành tóc đen, ở vào trạng thái hư nhược.
Đây chính là chênh lệch giữa Hoàng Cấp và Thánh cấp, mặc dù có cường đại binh khí, cường đại chiến giáp, cũng chỉ có thể giữ được tính mạng!
– Bản tôn vừa rồi còn sợ sẽ lập tức đánh ngươi chết đó.
Tiêu Kha Ái đi tới, đứng trước mặt Vân Phi Dương, điềm nhiên nói:
– Như thế thì không vui.
– Vân đại chiến Thần.
Hắn âm u cười nói:
– Ta muốn chà đạp tôn nghiêm của ngươi từng chút một, để ngươi thể nghiệm sỉ nhục năm đó của ta.
Vân Phi Dương khó khăn cười rộ lên.
Kinh mạch trong cơ thể hắn bị hao tổn, thân thể suy yếu, đừng nói bước ra một bước, hơi động đậy đã có thể ngã xuống rồi.
Nhưng.
Không có nghĩa là không có cơ hội.
Vân Phi Dương còn có át chủ bài, còn có hai đầu Thần Cách văn tuyến giác tỉnh, hắn đang đợi, đang đợi Tiêu Kha Ái tới gần, đang tìm thời cơ xuất thủ tốt nhất.
Tiêu Kha Ái cười nói:
– Vân đại chiến Thần vô hạn năm đó có nghĩ tới có một ngày sẽ rơi vào tình trạng như thế hay không?!
– A.
Hắn cười nói:
– Bản tôn quên mất, ngươi bây giờ không còn khí lực mở miệng, chỉ cần bị chạm nhẹ cũng sẽ ngã xuống đất!
Nói rồi giơ tay lên đẩy về hướng Vân Phi Dương.
Hắn muốn đạp đổ đối phương, muốn giẫm trên mặt hắn, tùy ý chà đạp tôn nghiêm, như thế mới có thể an ủi sỉ nhục vạn năm qua!
Nhưng.
Hắn cũng không biết, hành động tùy ý của mình ngược lại cho Vân Phi Dương cơ hội.
“Ông!”
Trên cổ tay, hai đạo Thần Cách văn tuyến xuất hiện, lóe ra kim sắc quang mang.
Cánh tay Vân Phi Dương ngưng tụ Thần lực, từ khi giác tỉnh đầu Thần Cách văn tuyến thứ hai, tính về lực lượng đã nhiều gấp đôi trước kia.
Đối mặt Tiêu Kha Ái có thực lực cách xa Ma Tôn năm đó, hắn không chút do dự, quyết định bạo phát toàn bộ!
Còn việc có thể giải quyết được đối phương hay không thì chỉ có thể tùy duyên!
“Vù vù!”
Đột nhiên, quyền đầu Vân Phi Dương ngưng tụ chướng mắt kim quang, trong ánh mắt lấp lóe vẻ điên cuồng.
Tiêu Kha Ái đang đưa tay ra hết hồn, khí tức nguy hiểm mãnh liệt trong nháy mắt xông lên đầu.
Hắn cả kinh hô:
– Không tốt…
“Oanh!”
Nhưng vào lúc này, khắp nơi đột nhiên chấn động kịch liệt, Vân Phi Dương đang phẫn nộ huy quyền thế mà biến mất.
Không chỉ có hắn.
Tiêu Kha Ái đang Quá sợ hãi hay Đồi Tư Trí cùng Địch Ba cũng nhao nhao biến mất, mảnh không gian này nhất thời vắng vẻ.
Đột nhiên, âm thanh hoang vu vang lên:
– Âm Dương Tương Hợp, người hữu duyên, tiếp nhận phần cơ duyên này đi.