Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 618
Vân Phi Dương nói câu này cũng biểu lộ cảm xúc.
Lần nữa trọng sinh, hắn từng suy nghĩ qua, cái gọi là Thần, đến cùng có phải là Thần hay không?
Trong lý giải của Phàm nhân.
Thần không gì làm không được, vĩnh sinh bất diệt, có thể sáng tạo vạn vật, có thể chưởng khống sinh tử.
Thần trên Thần Giới cũng cho rằng như vậy.
Bởi vì bọn hắn đồng thọ cùng Nhật Nguyệt, bất tử bất diệt, nắm giữ thiên địa thần uy rung động lòng người.
Nhưng.
Bọn họ cuối cùng vẫn chết.
Vị diện cao cấp nhất thiên địa cũng hoàn toàn tan vỡ, hóa thành bột mịn trong vũ trụ.
Đây rốt cuộc là Thần hay một đám ếch ngồi đáy giếng?
Sự việc phức tạp như vậy, chỉ sợ chỉ có tên Vân Phi Dương tư duy nghịch thiên này, mới nhàm chán thường xuyên nghĩ tới thôi.
Bất quá.
Nếu như Liễu Nhu suy đoán chính xác.
Thần Giới vẫn diệt vì thế lực ngoại lai xâm lược, cái gọi là Chư Thần chỉ sợ không gọi được là Thần, người diệt bọn họ mới xứng đáng dùng danh từ này.
– Tộc loại gì?
Ma Tôn dò hỏi.
Vân Phi Dương lắc đầu.
– Ta cũng muốn biết, tộc loại gì có thể diệt được Thần Ma lưỡng giới của chúng ta.
Ma Tôn trầm mặc.
Nếu như giết chết hết Chư Thần, hắn cũng không kinh ngạc, thực lực đủ cường đại có thể làm được. Nhưng hủy luôn một vị diện đẳng cấp cực cao, lực lượng kia đáng sợ cỡ nào?
– Tiểu Khả Ái.
Vân Phi Dương hô cái tên này không khỏi có cảm giác nổi da gà, nhưng chịu đựng nói:
– Ngươi ta một tên là Thần, một tên là Ma, mặc dù có cừu oán, nhưng đều có chung địch nhân.
Ma Tôn nói:
– Ý ngươi là chúng ta hợp tác?
– Không sai.
Vân Phi Dương ngưng trọng nói:
– Tộc loại thần bí kia diệt đi Thần Ma lưỡng giới, tất không có rời đi, có lẽ còn đang từng bước xâm chiếm vị diện khác, trước đại thù của đại lục, ân oán chúng ta có thể để qua một bên.
Nói đùa.
Người ta là Thánh cấp đó.
Mà Huyết châu đang lơ lững giữa không trung kia càng sáng chói hơn vừa rồi, hiển nhiên đạt được bổ sung đủ năng lượng, động thủ, mình lấy ra hết át chủ bài cũng chưa hẳn có thể chiếm được tiện nghi.
Cho nên.
Có thể hù dọa thù cứ hù dọa, nếu như dùng ba tấc lưỡi để xóa bỏ ân oán kiếp trước thì không còn gì tốt hơn.
Vân Phi Dương cuồng, nhưng không cuồng đến mức đi xem thường tên Ma Tôn chuyển thế mà người ta còn có tu vi hẳn mình.
Trời mới biết.
Ngoại trừ huyết châu, hắn còn át chủ bài nào khác không?
– Ân oán để qua một bên?
Ma Tôn cười ha hả.
Rồi đột nhiên thu hồi tiếng cười, âm u nói:
– Vân Phi Dương, ngươi phải hiểu rõ, Tiêu Kha Ái ta là Ma tộc, há sẽ quan tâm mối thù quốc gia, mối thù tộc đàn, ngày hôm nay, ta muốn ngươi chết!
“Vù vù!”
Khi nói chuyện, tay phải ẩn chứa vạn trọng lực kình, ngang nhiên oanh tới. Cùng lúc đó, cường đại Ma khí sinh ra áp chế to lớn, ỷ vào tu vi cao phong tỏa hành động của Vân Phi Dương.
Đáng tiếc.
Có Nghịch Thiên Quyết.
Vân Phi Dương hoàn toàn không bị Thánh cấp uy áp quấy rối, vẫn nắm giữ năng lực hành động, nhưng hắn cũng không tránh, sau lưng còn có bọn người La Mục, mình tránh sẽ liên luỵ bọn họ.
“Ông!”
Đột nhiên, quanh thân Vân Phi Dương hiện ra từng đạo lưu quang, triệt để bao phủ hắn. Đúng vào lúc này, một chưởng của Ma Tôn đã oanh tới.
“Oanh!”
Tiếng vang bao liệt truyền ra chấn động để sơn thủy khắp nơi run rẩy, lực kình mạnh mẽ càng làm cho bọn người La Mục sau lưng nhao nhao lui lại.
– Thật mạnh!
Sắc mặt mọi người kinh hãi.
Lực kình một chưởng này bọn họ không cách nào tính ra, chỉ có thể suy đoán đại khái trên vạn trọng, nếu như đánh lên người mình, khẳng định vẫn lạc tại chỗ!
Tên kia không sao chứ?
Mọi người chịu đựng khí lãng tập kích, sau đó đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy Vân Phi Dương đứng yên tại chỗ, trên người khoác một kiện bạch kim chiến giáp.
Vậy mà không có việc gì?
Lực lượng mạnh mẽ như vậy mà Vân Phi Dương vẫn không nhúc nhích mảy may, khiến cho bọn người La Mục khiếp sợ không thôi.
– Ừm?
Tiêu Kha Ái thu tay lại, thần sắc hoảng hốt, bởi vì cỗ chiến giáp này cũng không xa lạ gì.
Hắn lạnh lùng nói:
– Không nghĩ tới ngươi còn Thần Giáp của mình, xem ra muốn giết chết ngươi rất phiền phức.
Vân Phi Dương thản nhiên nói:
– Lão tử dù sao cũng là Chiến Thần, không có át chủ bài bảo mệnh sao được.
Nhìn qua như không có chuyện gì, nhưng máu trong cơ thể lăn lộn không thôi, nếu không cưỡng chế, sớm đã thổ huyết.
Một kích vừa rồi của Tiêu Kha Ái có lực kình tới một vạn ba ngàn trọng, còn là Ma tôn chuyển thế, đối với việc nắm giữ lực lượng, tuyệt đối có thể miểu sát Tứ Hải Kiếm Đế.
Nói một cách đơn giản.
Một vạn ba ngàn trọng này còn mạnh hơn so với phàm nhân đánh ra một vạn năm ngàn trọng!
– Nếu như không tấn cấp Vũ Hoàng mà ngạnh kháng một chưởng này, chỉ sợ ta đã trọng thương.
Vân Phi Dương âm thầm may mắn.
Đột phá đến Kiếm Vũ Song Hoàng, hắn đã có thể miễn cưỡng khống chế Thái Hư Bạch Kim chiến giáp. Bất quá, vẫn khó có thể phát huy ra uy lực chân chính.
– Cũng thế.
Tiêu Kha Ái nói:
– Bản tôn không thể xem thường ngươi, dù sao cũng từng là Chiến Thần mạnh nhất Thần Giới.
“Vù vù!”
Đột nhiên, hắn giơ tay lên, Ma khí ngập trời cấp tốc ngưng tụ, hình thành một hình cầu, bên trong ẩn chứa lực kình cao đến hai vạn trọng!
– Phiền phức.
Vân Phi Dương vội vàng quát với đám người phía sau:
– Các ngươi buông lỏng tâm thần, không được phản kháng.
– Được!
La Mục đồng ý.
Tên này thật lưu loát!
Chẳng lẽ không thể nói một câu, đại ca, ta tới giúp ngươi này nọ à.
Long Chấn Vũ cùng Mạc Văn Hiên có chút mờ mịt, nhưng Vân Phi Dương đã nói như vậy, bọn họ vẫn buông lỏng tâm thần.
Đột nhiên.
Linh niệm Vân Phi Dương bao phủ quanh thân ba người, chợt cảm giác mắt tối sầm lại, lần nữa lấy lại tinh thần thì đã thấy mình trong một thế giới khác.
Đây là đây?
Ba người Long Chấn Vũ tiến vào Phi Dương đại lục, cảm nhận được linh khí bàng bạc gấp mười lần so với Vạn Thế Đại Lục, nhất thời ngốc như con gà.
– Mẹ.
La Mục ngồi xuống, bực tức nói:
– Không ngờ tên Ma Tôn này mạnh như thế, Phi Dương ca một người đối mặt, có nguy hiểm hay không, sớm biết thế, ta đã lưu lại!
– Đến đi.
Vân Lịch lườm hắn một cái, nói:
– Ta thấy ngươi là người đầu tiên hưởng ứng đó.
Ngoại giới.
Vân Phi Dương thu tất cả cùng năm Thạch Vệ vào Phi Dương đại lục, cũng coi như yên tâm, chí ít đã không liên lụy tới bọn họ, nếu mình đánh không lại, còn có thể chạy.
Cũng thật kỳ quái, thời điểm thu nạp bọn người, Tiêu Kha Ái cũng không có hành động, thủy chung giơ tay, bàng bạc linh khí vẫn đang ngưng tụ.
Xem ra, đây cũng là một loại hình vũ kỹ ngưng tụ, thời gian tụ lực càng dài, uy lực càng mạnh.
Trong ánh mắt cuae Đồi Tư Trí và Địch Ba lóe ra vẻ e ngại, lui về phía sau bản năng, hiển nhiên, sợ bị tác động đến.
Điều biểu thị vũ kỹ này không bình thường!
– Vân Phi Dương.
Tiêu Kha Ái âm u cười nói:
– Đây là Ma Linh vũ kỹ thất phẩm cao giai, tên Cuồng Ma Linh Bạo, không biết Thần Giáp bị tổn hại này của ngươi có thể chống được hay không?
Thất phẩm cao giai?
Có thể tính như Thánh cấp đỉnh phong.
Vân Phi Dương nhíu mày.
Trước mắt, vũ kỹ cao nhất hắn nắm chỉ là Nhất Kiếm Trảm Thương Khung do Tứ Hải Kiếm Đế truyền thụ, Thất Phẩm sơ kỳ.
“Bang —— “
Hàn Thiên Kiếm xuất hiện, sau đó ra khỏi vỏ.
Sau khi Vân Phi Dương cầm kiếm, thi triển cấm thuật, thiêu đốt huyết dịch, tóc đen hóa thành ngân sắc, tu vi dần đề cao.
Thần Giáp khoác thân.
Liên tiếp thi triển Hàn Thiên Kiếm cùng cấm thuật, át chủ bài của Vân Phi Dương, ngoại trừ Thần lực và Luyện Hồn Chung, cơ hồ đều đã lấy ra hết!