Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2561
Không có thuốc nào cứu được Đông Hoàng Thái Nhất, nhưng sau khi phục dụng Sinh Mệnh Quả thì kinh mạch cùng lục phủ ngũ tạng bị hao tổn không chỉ được khống chế mà còn đang không ngừng được chữa trị.
Điều này khiến hắn nhất thời có dục vọng muốn sống.
Đương nhiên, không ai nguyện ý chết cả.
Dù đột phá trên Đế, nhưng Đông Hoàng Thái Nhất cũng không ngoại lệ.
Nhìn thấy ánh mắt phụ thân có ánh sáng, đôi mày Lâm Chỉ Khê đang nhíu chặt cũng dần dần giãn ra.
Một khắc này nàng cảm thấy mình vô cùng may mắn, sau khi Vân Phi Dương xử lý xong việc ở Cửu Tiêu Vân Các nhất định phải mang mình đến nhận tổ quy tông, nếu không bây giờ nàng đã không còn nhìn thấy phụ thân nữa.
Bên ngoài, nhiều đại sư y dược cũng đang chú ý tình huống của Đông Hoàng Thái Nhất, thấy sắc mặt hắn từ tái nhợt chuyển thành hồng nhuận phơn phớt, hô hấp cũng đã đều đặn hơn thì cảm thán sâu sắc sự nghịch thiên của Sinh Mệnh Chi Quả!
Nhưng bọn họ chỉ thấy mặt ngoài.
Chân chính để Đông Hoàng Thái Nhất vượt qua kỳ nguy hiểm cũng không phải hoàn toàn là công lao của Sinh Mệnh Chi Quả mà chính là vì Vân Phi Dương liều lĩnh chuyển vận Sinh Mệnh pháp tắc.
Xác thực mà nói, nếu như không có hắn toàn lực hộ tống, coi như Đông Hoàng Thái Nhất ăn hết cả Sinh Mệnh Quả thì vẫn phải ra đi.
Vân Đại Tiện Thần không tiếc việc phải dùng Sinh Mệnh pháp tắc rồi có Sinh Mệnh Quả phụ tá, hắn chỉ mong mình có thể kéo cha vợ đã bước một chân vào Quỷ Môn Quan trở về.
-Đại trưởng lão.
Thủ tịch y dược đại sư nói.
-Người không sao nữa rồi.
Hô
Đại trưởng lão thở một hơi dài nhẹ nhõm, tâm tình căng cứng cũng triệt để trầm tĩnh lại.
Thực lực Vân Phi Dương quá mạnh, mạnh đến nổi để hắn lo lắng, bởi vì nếu Đông Hoàng Thái Nhất chết, hắn sẽ giận lây sang toàn bộ
Đông Hoàng nhất tộc.
Người hiện tại cũng đã không có việc gì, cho dù có chút tức giận, có chút khó chịu, hắn cũng sẽ nể tình thế tử là hậu duệ Đông Hoàng, không truy cứu.
Sau khi kịp thời dùng Sinh Mệnh pháp tắc cùng Sinh Mệnh Quả, kinh mạch cùng lục phủ ngũ tạng của Đông Hoàng Thái Nhất đã được chữa trị, người cũng đã từ nguy thành an.
Đương nhiên.
Thân thể vẫn còn có chút suy yếu, cần điều dưỡng một thời gian.
Lâm Chí Khê không rời khỏi phòng mà ngồi kế bên chăm sóc.
Sau khi Vân Đại Tiện Thần chữa trị tốt cho cha vợ xong thì đi ra, câu nói đầu tiên chính là.
-Cũng may nhạc phụ ta không có việc gì, nếu không, tòa thành trì này sẽ được chôn cùng đầu tiên.
Vù vù!
Xuất hiện khí thế mênh mông còn bộc lộ ra ý giết người, tựa hồ nói cho mọi người ở hiện trường biết rằng mình nói được thì sẽ làm
được!
Đại trưởng lão đổ đầy mồ hôi trên trán.
Mặc dù tu vi hắn là đỉnh phong trên Đế, nhưng trước mặt cường giả nửa bước như Vân Phi Dương thì hoàn toàn không đáng chú ý.
Về phần người khác.
Tỉ như chúng đại sư y dược sau khi bị khí tức sát ý khủng bố lộng hành quấy rối thì càng run lẩy bẩy.
-Vân tiểu hữu.
Đại trưởng lão vội nói.
-Nhạc phụ người bị thương cũng không phải cố ý, mà chính là tộc quy như thế, chúng ta cũng không có cách nào.
Xác thực như vậy.
Đông Hoàng Thái Nhất đến đây nhận tổ quy tông nên phải trải qua khảo nghiệm.
Tu vi hắn không tính quá thấp, nhưng uy lực lôi kiếp lại rất cường hãn, huống hồ còn trải qua nhiều phiên oanh tạc.
Nếu như không phải Vân Phi Dương đi đến dùng một quyền chấn vỡ tổ địa chi lực, sợ rằng Lâm Chí Khê cũng sẽ đi theo bước chân phụ
thân, trải qua vô số lần oanh tạc.
Từ xưa đến nay, bình thường chi thứ đến tổ địa trải qua khảo nghiệm không phải trọng thương thì cũng tử vong.
Khả năng có người sẽ nói, Đông Hoàng tổ tiên bố trí khảo nghiệm cũng quá tàn nhẫn, nhưng tổ tiên hắn từng để lại một câu nói cho tộc quần – cạnh tranh sinh tồn, khôn sống mống chết, mạnh được yêu thua, kẻ phù hợp mới có thể sinh tồn!
Không chỉ chi thứ, dòng chính sinh sống lâu dài trong Đông Hoàng tổ địa cũng thường cách một đoạn thời gian sẽ trải qua khảo nghiệm của tổ địa chi lực.
Thành công vượt qua mới có thể bình yên vô sự mà sống sót, thậm chí thành tựu tầng thứ càng cao, nếu yếu nhược bị đào thải tử vong sẽ vĩnh viễn bị vứt bỏ.
Chính là loại khảo nghiệm cực đoan này mới có thể để Đông Hoàng tộc quần qua bao nhiêu năm tháng vẫn trường thịnh bất suy, thực
lực tộc nhân cũng cao hơn bách tộc.
Vân Phi Dương thản nhiên nói.
-Lấy tính mạng tộc nhân ra đùa như thế này mà còn gọi là khảo nghiệm, không bằng sớm hủy bỏ cho thỏa đáng.
Mạnh được yếu thua, kẻ phù hợp mới có thể sinh tồn.
Hắn đồng ý hai câu này của tổ tiên Đông Hoàng nhất tộc, nhưng đối với cạnh tranh sinh tồn, khôn sống mống chết thì lại khịt mũi coi
thường.
Không thể phủ nhận, có người thiên tư tốt, có người thiên tư kém.
Nhưng cái này cũng không thể đại biểu tiềm lực cuối cùng của một võ giả.
Tỉ như huynh đệ mình, tư chất La Mục cùng Vân Lịch khó có thể sánh ngang các thiên tài nhưng bây giờ còn không phải vẫn trở thành
trên Đế?
Võ giả ưu tú không phải ở thiên tự mà ở việc bồi dưỡng cùng nỗ lực của bản thân sau này.
Giống Đông Hoàng nhất tộc lấy khảo nghiệm để tiến hành khôn sống mống chết, đó lại là một hành vi tàn nhẫn, không nói đạo lý.
Đông Hoàng Thái Nhất chuyển nguy thành an.
Vân Phi Dương tuy vẫn rất khó chịu nhưng vì nữ nhân mình là tộc nhân nơi này cho nên chưa từng làm khó dễ.
Cao tầng Đông Hoàng nhất tộc cũng kiêng kị với thực lực hắn nên đã xuất ra các loại dược tài trân quý để chữa trị cho Đông Hoàng Thái Nhất, đền bù lỗi lầm lúc trước.
Cứ như vậy.
Vân Phi Dương ở Đông Hoàng tổ địa được nửa tháng, thương thế của cha vợ cũng dần dần chuyển biến tốt đẹp.
Trong lúc đó, hắn từng tỉ mỉ quan sát Đông Hoàng tổ địa, phát hiện tộc quần này tuy thần bí giống như Cửu Tiêu Vân Các nhưng chỉnh thể thực lực vẫn hơi kém một chút.
Toàn bộ Đông Hoàng thành, không ít trên Đế, nhưng cường giả nửa bước một người cũng không có, dù tộc trưởng Đông Hoàng nhất tộc, tu vi cũng không khác gì nhiều Thái trưởng lão Vân Vực.
Tu vi đa số tộc nhân bọn họ tương đối cao, vẻn vẹn Đế cấp thì chí ít có hơn trăm người, điều này vẫn mạnh hơn so với bách tộc.
-Đông Hoàng tổ địa yếu hơn Long tộc, nhưng lại mạnh hơn tộc quần phổ thông.
Vân Phi Dương nói.
-Nếu như có thể lôi kéo vẫn có thể xem là một CỖ lực lượng mạnh mẽ.
Trong định viện.
Đông Hoàng Thái Nhất đã khôi phục thương thế, hắn nhìn con rể, trên mặt xuất hiện một chút đắng chát.
Ở Chân Vũ Thần Vực sau khi hắn biết được Vân Phi Dương có không ít nữ nhân, nhìn thế nào vẫn không vừa mắt.
Bây giờ nếu không có con rể không vừa mắt kịp thời đuổi tới, sợ rằng mình đã sớm vẫn lạc.
-Cha vợ.
Vân Phi Dương nói.
-Ngài đến Đông Hoàng tổ địa không bị bọn họ khi dễ chứ?
Đông Hoàng Thái Nhất lườm hắn một cái.
-Ta dù sao cũng là trên Đế, làm sao bọn họ dám khi dễ!
Không thể nói không bị khi dễ.
Khi hắn đi vào Đông Hoàng tổ địa vẫn bị xem thường.
Dù sao dựa vào huyết thống, hắn chung quy cũng chỉ là một chi thứ phiêu bạt khá lâu bên ngoài.
-Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
Vân Phi Dương cười nói.
Lúc này hắn phải biểu hiện tốt trước mặt cha VỢ, nếu như người bị khi phụ khẳng định sẽ cho Đông Hoàng tộc học một khóa.
-Phụ thân.
Lâm Chỉ Khê nói.
-Tiên tổ chúng ta là ai?
Đông Hoàng Thái Nhất lắc đầu.
-Ta chỉ biết tiền bối tên Đông Hoàng Trạch, còn về phía trên còn có tiên tổ hay không phải cần tìm cao tầng đến kiểm chứng.
-Giao cho ta.
Vân Phi Dương gấp rút đứng lên tìm tới Đại trưởng lão, nói ra ý đồ của mình.
-Vân tiểu hữu xin chờ một chút.
Đại trưởng lão vội nói.
-Ta sẽ sai người thẩm tra.
Trong khoảng thời gian này hắn cũng biết được thân phận khác của Vân Phi Dương, minh chủ Bách Tộc Liên Minh, tự nhiên sẽ càng coi
trọng.
Không bao lâu sau.
Đại trưởng lão mang theo tin tức tới.
-Vân tiểu hữu, sau khi kiểm chứng, mấy chục vạn năm trước Đông Hoàng Trạch chính là tộc nhân dòng chính của chúng ta, nhưng không thông qua khảo nghiệm, bị đuổi ra ngoài.