Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2557
- Home
- Siêu Thần Yêu Nghiệt
- Chương 2557 - Ta Và Nam Nhân Của Ta Sống Chết Có Nhau, Có Phúc Cùng Hưởng, Có Họa Cùng Chia
Vân Phi Dương nghiêm túc trả lời nhưng vẫn không khiến cho Lâm Chí Khê an tâm, bởi vì trực giác nói cho nàng biết, xác suất tên này không gây chuyện thị phi vô cùng thấp.
Trên thực tế cũng như thế.
Kiểu người như Vân đại tiện thần, tính tình như vậy, không gây phiền toái có lẽ có thể làm được, nhưng bị phiền phức chọc tới cũng rất bình thường, bởi vì có một gương mặt muốn ăn đòn.
Lâm Chỉ Khê chỉ có thể âm thầm nghĩ, đi Đông Hoàng nhất tộc, mong tộc nhân sẽ ôn hòa, để cho mình có thể xuôi gió xuôi nước nhận
tổ quy tông.
-Đi thôi!
Vân Phi Dương nói.
Hai người tiếp tục phi hành trong vùng vũ trụ.
Bởi vì Lâm Chỉ Khê có thể bắt được khí tức tộc quần, vẻn vẹn chỉ dùng mấy ngày đã tìm tới một vực có quy mô rất lớn.
Vực này lẻ loi trơ trội treo trong tinh không, khí tức Cổ đại hoang vu thấu phát xung quanh.
Lâm Chỉ Khê lại liếc nhìn, khẩn trương nói.
-Nơi này hẳn là nơi tổ tiên của ta, tổ địa Đông Hoàng.
Vân Phi Dương có thể cảm nhận được, nắm tay hơi run rẩy của nàng, sau đó an ủi/
-Không phải chỉ là về nhà sao, đừng quá khẩn trương?
Trong lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ, âm thanh ôn nhu khiến cho tâm thần Lâm Chỉ Khê hơi có vẻ khẩn trương, tâm cảnh bất định dần
dần tỉnh táo lại.
Xoát!
Hai người hóa thành lưu quang, bay về hướng tinh vực kia.
Trên đường, Lâm Chỉ Khê lần nữa nhắc lại.
-Phi Dương, tuyệt đối không nên gây phiền toái!
Vì chứng minh chính mình sẽ không chọc phiền phức, Vân đại tiện thần phong tỏa toàn bộ khí tức, nói:
-Ta nghe theo nàng, không nói một câu.
Lâm Chỉ Khê lúc này mới yên tâm lại
Chòm sao kia nhìn như xa, kì thực rất nhanh đã đến.
Bất quá, khi hai người vừa mới tới gần đã gặp mấy đạo ánh sáng từ trong Vực bay ra ngoài.
Tới là ba tên trẻ tuổi tướng mạo anh tuấn, toàn thân bọn họ mặc trang phục thống nhất, nhìn qua khí vũ hiên ngang.
Lâm Chí Khê rõ ràng cảm nhận được, khí tức quanh thân đối phương tản ra tương tự với mình, kết luận đây là đồng tộc có quan hệ nắm
giữ huyết mạch.
-Đây là tổ địa Đông Hoàng, ngoại nhân không được đi vào!
Một người thanh niên quát.
Tuy ngữ khí nghe vào rất bình thản nhưng ít nhiều vẫn có chút ngạo khí.
Trong vũ trụ, tổ địa mạnh hơn so với Vực, võ giả sinh tồn bên trong tộc quần khẳng định có cảm giác ưu việt bẩm sinh.
-A?
Một người thanh niên khác lên tiếng.
-Sơn ca, khí tức huyết mạch của nữ tử kia bộc lộ ra không phải tộc nhân Đông Hoàng nhất tộc ta sao?
Lâm Chỉ Khê có thể cảm nhận được khí tức huyết mạch, bọn họ khẳng định cũng có thể cảm nhận được.
-Không sai.
Người được gọi là Sơn ca là dòng chính Đông Hoàng nhất tộc, nhìn Lâm Chỉ Khê một chút, nói:
– Thật sự có huyết mạch Đông Hoàng nhất tộc của ta.
-Kỳ quái.
-Gần đây tại sao liên tiếp có tộc nhân bên ngoài đến tổ địa Đông Hoàng chúng ta?
Vân Phi Dương và Lâm Chi Khê nghe xong, ý thức được, còn có người khác đã tới tổ địa Đông Hoàng.
-Tên người gọi là gì? Tổ tông là người nào?
Người tên Sơn ca hỏi.
Lâm Chỉ Khê nói:
-Ta tên Đông Hoàng Khê, bởi vì không biết tổ tông là ai cho nên mới đến tộc quần nhận tổ quy tông.
Trước có tổ, sau có tông.
Vân Phi Dương thân là tộc nhân Vân Vực, tổ tiên là người sáng tạo Vân Vực Vân Tổ, tổ tông thì là Vân Tội Kỳ đã rời đi Vân Vực.
Lâm Chí Khê cũng như thế, tổ tiên nàng khẳng định là người sáng tạo ra Đông Hoàng nhất tộc, nhưng tổ tông là ai, tại sao rời đi Đông Hoàng tổ địa thì không biết được.
-Ngay cả tổ tông của mình là ai cũng không biết, xem ra, hẳn là chi thứ lưu lạc ngoại giới thật lâu.
Đông Hoàng Sơn thản nhiên nói.
Sau khi hắn nhắc tới chi thứ, ánh mắt lại có một chút biến hóa.
Xác thực mà nói.
Là trở nên lạnh lùng.
Loại tình huống này, Vân Phi Dương đã trải qua, cho nên nói thầm.
-Quả nhiên, nữ nhân của ta muốn nhận tổ quy tông rất khó.
Lúc Lâm Chỉ Khê đến, đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của dòng chính tộc quần vẫn khó tránh khỏi có
chút mất mát.
Tất cả mọi người có huyết mạch tương đồng, tại sao nhất định phải phân chia trực hệ cùng chi thứ?
Vấn đề này không có cách nào giải thích được, bởi vì từ xưa đến nay đều là như thế, đều truyền lại như thế.
Đông Hoàng Sơn nói.
-Trở về đi, tổ địa ngươi không chào đón ngươi.
Khả năng nhìn thấy đối phương là nữ nhân, tuy nhiên ánh mắt của hắn rất lạnh lùng, nhưng nói chuyện vẫn còn rất khách khí, chí ít không có châm chọc khiêu khích.
Lâm Chỉ Khê kiên định nói.
-Ngàn dặm xa xôi tới đây, chỉ vì nhận tổ quy tông, há có thể tuỳ tiện rời đi.
Vân Phi Dương đứng phía sau, thủy chung không nói chuyện.
Hắn đã đáp ứng Lâm Chí Khê, cho nên như không khí, an an tĩnh tĩnh làm quần chúng.
Có lẽ quá điệu thấp, có lẽ do thu liễm khí tức, ba tên dòng chính Đông Hoàng vẫn luôn đối đãi tệ và xem nam nhân này như không khí.
Đông Hoàng Sơn lắc đầu.
-Ta đã hảo tâm nhắc nhở ngươi, nếu như khăng khăng đi vào, chính là tự rước nhục.
-Sơn ca, nữ nhân này đã muốn đi vào thì cho đi vào đi, đến lúc đó trải qua tra tấn, cũng do tự nàng tiếp nhận.
Một tên dòng chính thản nhiên nói.
Dòng chính phía sau nhất nói.
-Muốn nhận tổ quy tông, khẳng định phải trả giá đắt, chúng ta có thể làm chỉ là nhắc nhở những người không biết tự lượng sức mình muốn đi vào cánh cửa của tổ địa.
Đông Hoàng Sơn nói chuyện xem như ôn hòa.
Trong miệng hai tên tộc nhân còn lại có chút trào phúng, xem thường.
Vân Phi Dương vô ý thức Sờ mũi một cái, nhưng vẫn đứng sau lưng người, tiếp tục làm người ngoài không nói lời nào.
Lâm Chỉ Khê vốn còn chút lo lắng, thấy hắn không có hành động gì, cũng buông lỏng một hơi nói.
-Dù là chỉ tiến vào xem một chút, ta cũng thấy đủ.
Nàng không nhất định phải mặt dày mày dạn đi nhận tổ quy tông người ta, nhưng đã đi vào tổ địa Đông Hoàng, chỉ đi vào đợi một hồi cũng được!
-Nhìn một chút?
Đông Hoàng Sơn nói.
-Phàm là chi thử lần đầu tiến vào tổ địa Đông Hoàng, đều sẽ trải qua khảo nghiệm, nhẹ thì bị thương, nặng thì chết.
Lâm Chỉ Khê chân thành nói.
-Dù có trải qua khảo nghiệm, ta cũng muốn đi vào tổ địa.
Đông Hoàng Sơn lắc đầu.
-Ta nói hiểu rất rõ, ngươi đã muốn đi vào, vậy thì đi vào đi.
Dứt lời, tránh người ra chỗ khác.
Lâm Chí Khê hơi ngưng lại, cất bước mà vào.
Chỉ là, vừa đi chưa được mấy bước, Đông Hoàng Sơn nói:
-Ngươi có thể đi vào, hắn không thể.
Hắn dĩ nhiên chỉ Vân Phi Dương.
Dù con hàng này không nói lời nào, nhưng cũng không phải không khí.
Lâm Chỉ Khê nói:
-Hắn là phu quân của ta.
Trên mặt Đông Hoàng Sơn và hai gã khác dòng chính xuất hiện tia kinh ngạc, tiếp theo nghiêm túc quan sát kỹ Vân Phi Dương, xác định tên này rất bình thường, tu vi rất phổ thông.
Chậc chậc.
Chi thứ đẹp như thế, tìm một nam nhân bình thường như thế khiến người ta có chút ngoài ý muốn.
Đông Hoàng Sơn nói:
-Phu thê có thể cùng một chỗ tiến vào tổ địa, nhưng căn cứ theo quy định, cũng phải tiếp nhận khảo nghiệm, thậm chí gấp đôi người khác, dựa vào tu vi của hắn đi vào chỉ có một đường chết, cho nên vẫn lưu tại bên ngoài đi.
Lâm Chỉ Khê lắc đầu.
-Ta và nam nhân ta sống chết có nhau, Có phúc cùng hướng, có họa cùng chia, sẽ không tách ra.
Nói xong, nắm chặt tay của Vân Phi Dương, sau đó mỉm cười, nhưng cũng không nói chuyện.
Dòng chính Đông Hoàng suy đoán.
Người này không phải một người câm đó chứ?
-Đã như vậy, vậy đi vào đi.
Đông Hoàng Sơn nói.
Mình đã có ý nhắc nhở, đối phương có nguyện ý hay không nghe cũng là chuyện của bọn họ.
Vân Phi Dương và Lâm Chí Khê đứng dậy bay về phía tổ địa Đông Hoàng.
-Son ca.
Một tên dòng chính hỏi:
-Ngươi cảm thấy, bọn họ có thể vượt qua sao?
Đông Hoàng Sơn nói:
-Nữ nhân kia tu vi đã đến phía trên cấp Đế, có lẽ có thể làm được, nhưng nam nhân của nàng khẳng định hẳn phải chết không nghi ngờ.