Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2550
Hai tên đệ tử bị trúng độc, nhưng sau đó được Vân Phi Dương cứu chữa biến nguy thành an!
Sau khi đại sư y đạo Cửu Tiêu Vân Các biết được, cảm thấy rất hổ thẹn cúi đầu cảm thán, trình độ y thuật này, ta vẫn còn kém xa!
Thực không có gì trùng hợp cả.
Hết thảy bắt nguồn từ chuyện Lăng Sa La luyện chế độc dược có cho thêm độc dược mạnh hơn cả Huyết Hồn Thảo, nếu không Vân Phi Dương dù có lòng nhưng không biết nên làm gì?
Đệ tử được trị hết bệnh nhưng sự việc còn chưa kết thúc.
Bởi vì đã đưa trước tiền dự chi, tiền chữa bệnh cũng đã đưa, ngân khố không còn dư.
Vân Phi Dương tạm thời ở một viện riêng, ngày thứ hai bắt đầu nghĩ đến việc làm sao kiếm thêm, lại như thế nào kiếm thêm nhiều tiền một chút?
Trải qua cuộc điều trị hôm qua để hắn phán định Cửu Tiêu Vân Các tài đại khí thô, có thể kiếm lời một chút thì cứ kiếm lời, không thể nhân từ nương tay!
Huống chi.
Khi dò xét qua, Vân Phi Dương phát hiện linh thạch của tông môn này ẩn chứa Đạo Ý bàng bạc hoàn toàn không kém gì Linh Thạch thượng phẩm ở ngoại giới!
Vân Đại Tiện Thần cũng ngưng luyện linh thạch nhưng có rất nhiều chuyện phải xử lý, khẳng định không thể ngày ngày luyện trong tạo hóa giới chỉ.
Nếu như lấy được nhiều tài nguyên cho riêng mình từ Cửu Tiêu Vân Các, cho võ giả Linh tộc dùng, nhất định có thể giảm bớt không ít việc.
-Uy.
Trong lúc suy nghĩ, bên ngoài đình viện truyền đến âm thanh.
-Ngươi có ở đây không?
Âm thanh của Chung Linh Thư.
Vân Phi Dương ngồi trên ghế đá trong định viện, thầm nghĩ:
-Nữ nhân này tới làm gì?
Đúng vào lúc này.
Chung Linh Thư từ bên ngoài đi tới, đôi mắt đẹp lấp lóe vẻ phức tạp.
Nàng rất chán ghét Vân Phi Dương, bởi vì nhiều lần bị đánh mặt nhưng chứng kiến hai mươi sư đệ tỉnh lại không có việc gì, không thể không thừa nhận, người này có y thuật cao minh!
Trùng hợp.
Vân Phi Dương cũng không chào đón nữ nhân này.
Cho nên thản nhiên nói.
-Cô nương, đình viện này mặc dù của Cửu Tiêu Vân Các các ngươi, nhưng bây giờ ta ở lại, chính là chủ nhân tạm thời, tốt xấu gì thì đến cũng báo một tiếng nhỉ?
-Xin chào.
Chung Linh Thư nói.
Vân Phi Dương im lặng.
-Đứng trước cửa mà ngay cả tên cũng không hộ đã đi vào, cách cô gọi tên có hơi đặc biệt nha.
Chung Linh Thư không nói.
Vân Phi Dương tức giận hỏi.
-Muốn làm gì?
Chung Linh Thư hít sâu một hơi, tiếp theo nâng tay, pháp tắc chi lực cuồn cuộn tuôn ra.
Muốn đánh nhau?
Vân Phi Dương đứng lên, thản nhiên nói.
-Cô nương, với tu vi này của CÔ, đừng thể hiện trước mặt Vân mỗ, sẽ mất mặt xấu hổ.
Chung Linh Thư vẫn không nói, chỉ nhìn tay ngọc đang vung lên, pháp tắc chi lực ngưng tụ trên không trong định viện, hình thành vòng xoáy.
Tuy Vân Phi Dương không sợ nàng nhưng vẫn lui lại hai bước, bày ra một tư thế chiến đấu.
Vù vù!
Đúng vào lúc này, bên trong vòng xoáy kia hiện ra núi đá, chầm chậm áp xuống.
Vân Phi Dương khinh thường quan sát.
Núi đá này, một ngón tay của mình cũng có thể phá vỡ!
Không đúng!
Rất nhanh Vân Phi Dương phát giác được, tất cả núi đá hiện ra cũng không phải nhắm ngay mình, mà là Chung Linh Thư.
Làm sao?
Muốn tự mình hại mình?
Lúc đang suy nghĩ, núi đá ầm vang rơi xuống, nghe oanh một tiếng, toàn bộ định viện như run rẩy theo.
Chung Linh Thư đi đến giữa sân, triệu hoán núi đá, sau đó ép đến mình, một loạt các thao tác khiến cho Vân Phi Dương ngây người.
Tình huống gì đây?
Chung Linh Thư dùng người gánh chịu núi đá trĩu nặng, nói.
-Cổ có người chịu đòn nhận tội, hiện tại có có Chung Linh Thư ta Phụ Sơn (đội núi) thỉnh tội.
Khóe miệng Vân Phi Dương run rẩy nghĩ thầm, nữ nhân này bị thiểu năng trí tuệ?
Hai mươi đệ tử được trị liệu hoàn toàn khiến cho Chung Linh Thư rất vui vẻ cũng ý thức được sai lầm lúc trước của mình.
Nên mới đi vào đình viện Vân Phi Dương ở lại, lấy phương thức Phụ Sơn thỉnh tội, trịnh trọng xin lỗi hắn.
Lúc trước, xin lỗi chỉ là tình thế bức bách.
Lần này xin lỗi xuất phát từ nội tâm, phát ra từ tận trong lòng.
Chung Linh Thư đã ở rất lâu trong Cửu Tiêu Vân Các, tính tình vẫn tương đối đơn thuần, chán ghét người nào và yêu thương người nào đều sẽ không làm bộ cũng không che giấu.
Nhưng không có nghĩa không rõ thị phi, đúng sai.
Vân Phi Dương cứu giúp hai mươi sư đệ để bọn hắn khôi phục như lúc ban đầu, đây là đại ân, cho nên không chỉ muốn báo ân, còn muốn phụ trách hành vi vô tri lúc trước của mình.
-Vân minh chủ.
Chung Linh Thư nói.
-Lúc trước có nhiều mạo phạm, xin hãy tha lỗi.
Nàng không vận dụng thuộc tính, lấy thân thể nhỏ nhắn chèo chống núi đá, có chút đứng không vững.
Vân Phi Dương nói.
-Việc quá khứ đã qua đừng nhắc nữa!
Phất tay đánh núi đá.
Tuy Chung Linh Thư vẫn nói.
– Ngươi cứu hai mươi sư đệ của ta, phần ân tình này, Chung Linh Thư ta không quên.
Vân Phi Dương thấy được sự chân thành bên trong ánh mắt của nàng, thầm nghĩ.
-Thật ra bản tính năng không xấu, chỉ sống trong Cửu Tiêu Vân Các quá lâu nên ngây thơ, quá tự cho là đúng.
-Lấy tiền của người, vì người tiêu tại là chuyện thiên kinh địa nghĩa, cô nương không cần đối đãi như ân tình.
Nói thì nói như vậy nhưng Chung Linh Thư biết, nếu như không có hắn hai mươi sư đệ của mình khẳng định không có thuốc chữa, sau đó cùng nhau phát cuồng mà chết.
-Vân minh chủ.
Nàng chân thành nói.
-Ta và các sư huynh cùng nhau thương nghị, quyết định từ giờ sẽ giải trừ minh ước với Huyết Điện, kết minh với Bách Tộc Liên Minh!
Vân Phi Dương nhất thời vui vẻ.
Đi vào Cửu Tiêu Vân Các làm gì? Không phải vì kiếm tiền, chủ yếu vẫn là muốn phá hư quan hệ liên minh của đối phương và Huyết Điện.
Thiếu các chủ đơn phương tuyên bố giải trừ minh ước thì đại biểu nhiệm vụ hoàn thành.
Còn về việc kết minh với Bách Tộc Liên Minh, Vân Phi Dương không quan tâm, chỉ cần bọn họ vẫn luôn ở trong này không đối nghịch với
mình thì tốt rồi.
Đương nhiên.
Người ta đã kết minh, nên cần phải phối hợp.
Vân Phi Dương dành ít thời gian đi dạo Cửu Tiêu Vân Các.
Thời gian sau đó, vì biểu thị muốn kết minh, hắn không nhàn rỗi, phân biệt kiểm tra cho tất cả đệ tử một lần, xác nhận không có trúng độc mới thôi.
Nhị sư huynh đã đưa số tiền còn lại.
Không chỉ có cho một triệu linh thạch, còn đưa hết Thần Huyết Còn thừa cho Vân Phi Dương.
Tuy nhiên món đồ chơi này có thể giúp đột phá tu vi nhưng ẩn chứa độc tố trí mạng, coi như vứt bỏ, bọn họ cũng sẽ không đau lòng.
Vân Phi Dương nhận lấy gần vạn khỏa Thần Huyết, giao cho Lăng Sa La, để cho nàng phụ trách loại bỏ độc tố bên trong.
Có thể nói.
Lần này đến đây ngăn cản Cửu Tiêu Vân Các liên minh với Huyết Điện, Vân đại tiện thần không chỉ thuận lợi hoàn thành, còn kiếm lời đầy bồn đây bát.
Nếu như Huyết Điện biết.
Kế hoạch không chỉ có bị đánh loạn còn bị hắn chiếm hữu toàn bộ Thần Huyết, chắc sẽ tức hộc máu.
Sự việc phát triển đến đây, rất hoàn mỹ.
Vân Phi Dương tạm ở lại một thời gian ngắn, tính toán rời đi, dù sao cũng giải quyết gần xong chuyện của Cửu Tiêu Vân Các, còn phải đi giải quyết thứ khó giải quyết nhất, Huyết Điện!
Chỉ là.
Lúc dẫn theo Lâm Chỉ Khê cáo biệt với bọn người nhị sư huynh, đỉnh Cửu Trọng Như Vân Sơn đột nhiên lấp lóe ánh sáng, khí tức cường thế tràn ngập.
-Là đại sư huynh!
Chung Linh Thư kinh hỉ hộ.
-Huynh ấy muốn xuất quan!
Đại sư huynh?
Vân Phi Dương ngạc nhiên không thôi.
Tại Cửu Tiêu Vân Các cũng đã một đoạn thời gian, gặp qua không ít đệ tử, duy chỉ chưa gặp qua vị đại đệ tử này.
Vù vù!
Khí tức cường thể ngày càng khuếch tán, vừa nồng đậm vừa hùng hậu.
Đám người Chung Linh Thứ nhất thời khẳng định, đại sư huynh sau lần bế quan này, tu vi tinh tiến không ít!
-Cỗ khí tức này…
Sắc mặt Vân Phi Dương nghiêm túc.
Hắn không phải cảm nhận được khí tức bạo phát của vị đại sư huynh này rất đáng sợ, mà có một loại cảm giác quen thuộc.
Đã từng gặp qua rồi sao?
Đúng, đúng, đúng!
Vân Phi Dương nhớ tới.
-Cảm giác được khí tức ẩn chứa bên trong này rất giống với Lão Tử Bất Bại!