Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2540
Khi hai đạo kiếm mang chướng mắt như sơn phong sụp đổ sắp chạm vào nhau, người chứng kiến ở hiện trường đều bình ổn hô hấp.
Bọn họ biết.
Đây là quyết đấu kiếm đạo mạnh nhất mình được chứng kiến từ lúc chào đời tới nay.
Còn về thắng bại…
Bọn họ giờ phút này càng hy vọng tận mắt nhìn thấy để cảm thụ đối kháng kiếm đạo chí cường, thắng bại là râu ria.
Vân Phi Dương và tứ sư huynh đối kháng kiếm đạo để người quan chiến xem nhẹ thắng bại, có thể nói rất khủng bố, rất thật không thể tin.
Cũng may.
Bọn họ cũng không chủ tu kiếm đạo.
Nếu như đổi lại những võ giả si mê kiếm đạo, mắt thấy hai người bạo phát kiếm ý, ngưng tụ kiếm mang, có lẽ sẽ dùng bốn từ “đời này không tiếc” để hình dung.
Nói nói nhảm nhiều như vậy là muốn nói cho các đọc giả biết, Vân Phi Dương quyết đấu kiếm đạo cùng tứ sư huynh hoàn toàn đã tăng lên đến cấp độ cực cao.
Loại tầng thứ này có thể nói mạnh nhất bên trong cảnh giới nửa bước, không thể siêu việt.
Lại hướng lên.
Sẽ là Đại Đạo Huyền Tiên chân chính.
Mỗi cấp độ đều có giao phong mạnh nhất, bây giờ Vân Phi Dương cùng tứ sư huynh chính là đối kháng kiếm đạo mạnh nhất bên trong tầng thứ nửa bước.
Không phải mâu và thuẫn.
Mà là mâu sắc bén nhất đối đầu với mâu sắc bén nhất.
Thắng bại?
Đối với Vân Phi Dương, đối với tứ sư huynh mà nói, thật không quan trọng.
Trọng yếu là… Như thế nào hưởng thụ quá trình đối kháng.
Hai người không kiêng nể gì phóng thích kiếm ý, bao phủ kiếm quang như núi đổ phía, hưởng thụ quá trình này.
…
Cửu Tiêu bí cảnh bình tĩnh từ khi hai đạo kiếm mang cường thế chạm vào mà trong nháy mắt bị ánh sáng bao trùm.
Vẫn như cũ không có gió, không có năng lượng ba động.
Hai kiếm giả mạnh nhất bên trong nửa bước ngưng tụ chiêu kiếm mạnh nhất một đời đối kháng, chung quanh lại quá bình tĩnh, thật không thể tưởng tượng.
Một lúc sau.
Ánh sáng nhược hóa, sắc trời khôi phục như thường.
Bọn người Lâm Chỉ Khê thích ứng xong, nỗ lực nhìn về phía khu vực hai ánh kiếm tiếp xúc, chỉ thấy nơi đó hiện ra kiếm ngân to lớn nhìn thấy mà giật mình phảng phất như trời và đất bị chém ngang.
“Vù vù —— “
Cuồng phong nổi lên, kiếm ý ngang dọc.
Lâm Chỉ Khê cùng thiếu các chủ tuy cách đã đủ xa nhưng khi dư uy triệt để bạo phát ra vẫn khó có thể chịu đựng, chỉ có thể không ngừng lui lại, không ngừng vận chuyển tâm pháp triệt tiêu.
Tam sư huynh cùng nhị sư huynh đứng trên đá lớn cũng yên lặng hình thành Đạo Giới trước người để ngăn cản kiếm ý đang lao đến, trên mặt xuất hiện vẻ ngưng trọng.
– Làm sao có thể…
Nhìn thấy kiếm ngân to lớn hiện ra bên trong bí cảnh, thiếu các chủ ngốc trệ.
Phụ thân từng nói với nàng rằng, Cửu Tiêu bí cảnh được lịch đại tông chủ gia trì, không gian bích lũy rất cứng rắn.
Bây giờ bị hung hăng tê liệt, đến cùng là lực lượng kiếm đạo kinh khủng bực nào mới có thể làm được!
– Phi Dương.
Lâm Chỉ Khê hơi nhíu mày.
Nàng không lo lắng không gian, không lo lắng vị diện, lo lắng nam nhân mình có an toàn sau khi đối kháng.
An toàn.
Rất an toàn.
Khu vực kiếm ý tràn ngập, không gian tê liệt.
Vân Phi Dương hai tay cầm kiếm ngạo nghễ đứng đó, khóe môi nhếch lên mỉm cười.
Đối diện, tứ sư huynh cũng tương tự, đứng tại nguyên chỗ, không có nhúc nhích, khóe miệng cũng hiện ra nụ cười.
– Hai người đều đang cười?
Thiếu các chủ thầm nghĩ.
– Có phải không có phân ra thắng bại?
Không có phân ra thắng bại?
Nhị sư huynh không cho rằng như vậy.
Hắn lắc đầu.
– Lần này đối kháng, tứ sư đệ bại.
– Bại?
Tam sư huynh kinh ngạc không thôi.
Từ khi ngưng tụ kiếm mang đến cả hai đối kháng, song phương thủy chung không phân cao thấp, sư đệ làm sao lại bại?
“Ông!”
Đúng vào lúc này, Nhật Nguyệt Tinh Thần kiếm ngưng tụ trên không tứ sư huynh hơi run rẩy, ánh sáng chợt trở nên ảm đạm.
Tâm niệm hắn động, thu ba thanh đại biểu Nhật, Nguyệt, Tinh thần vào vỏ, nụ cười trên mặt tiêu tán, nói.
– Ta cảm nhận được khí tức Đại Đạo Huyền Tiên từ trong kiếm ý của ngươi.
Đúng thế.
Có khí tức.Đại Đạo Huyền Tiên
Bởi vì Vân Phi Dương từng lĩnh ngộ kiếm ý do cường giả Đại Đạo Huyền Tiên lưu lại.
Mặc dù kiếm ý là của người khác nhưng hắn lĩnh hội xong đã sớm thuộc về mình, thậm chí có lý giải càng sâu.
Học để dùng.
Là ưu điểm của Vân Phi Dương.
Tứ sư huynh nói.
– Ta dùng cả đời lĩnh ngộ kiếm đạo, sau khi bước vào nửa bước, thủy chung không cách nào chạm đến tầng thứ càng cao hơn.
– Ngươi có thể tại tầng thứ giống ta lại ẩn chứa khí tức Đại Đạo Huyền Tiên, nói rõ thiên tư cao hơn ta, kiếm đạo mạnh hơn ta.
Nói đến đây, xoay người, cất bước đi về sơn môn.
– Một trận chiến này, ngươi thắng…
Mỗi khi hắn đi một bước, phong mang sẽ nhược hóa, người tựa như già thêm một tuổi.
Vừa rồi đối kháng kiếm đạo nhìn qua giản dị tự nhiên nhưng hao phí rất nhiều tinh thần.
Giờ phút này có thể đứng, có thể đi trở về sơn môn, hoàn toàn đều dựa vào ý chí của kiếm giả đang gượng chống.
Kiếm giả… có thể bại.
Nhưng… Tuyệt đối không thể cúi đầu!
Vân Phi Dương thu kiếm vào vỏ, chắp tay nói.
– Đa tạ.
Vừa mới đối kháng, hắn cũng hao phí không ít năng lượng, nhưng bởi vì hai khỏa tiên hạch, vấn đề không tính quá lớn.
– Tứ sư huynh…
Mắt thấy bóng người sư huynh càng tang thương, đôi mắt thiếu các chủ ướt át.
Sư huynh ngày bình thường hiền lành nhất, ôn nhu nhất, bây giờ trên thân lại không còn phong mang như trước kia, để cho nàng rất đau lòng, rất khó chịu.
– Sư muội.
Tứ sư huynh vừa đi lên sơn môn, một bên truyền đến âm thanh yếu ớt.
– Sư huynh để muội thất vọng rồi.
Thiếu các chủ che miệng khóc to.
Nàng không muốn nhìn thấy hình dạng này của sư huynh, nàng muốn nhìn thấy bộ dáng luôn luôn mỉm cười, luôn luôn đối tốt với mình như trước kia a.
Đều do Vân Phi Dương!
Là hắn, để tứ sư huynh chật vật như thế!
Thiếu các chủ lấy một loại ánh mắt cực oán hận nhìn Vân Phi Dương, phảng phất như muốn tháo hắn thành tám khối.
– Cô nương.
Vân Phi Dương bất đắc dĩ buông buông tay.
– Giao đấu có thua có thắng, rất bình thường, không cần thiết phải quá để ý.
– Không sai.
Đúng vào lúc này, một đạo lưu quang từ sơn môn bay tới.
Tam sư huynh tung bay mà đứng, nói.
– Thắng bại là chuyện thường của binh gia, sư muội không cần đặt nặng.
– Huống chi.
Hắn dừng một chút, nói.
– Tứ sư đệ lần này thua có lẽ là chuyện tốt.
– Chuyện tốt?
Thiếu các chủ mộng.
Tam sư huynh nói.
– Chỉ có chịu đựng nổi đả kích mới là kiếm khách chân chính, mới có thể từ trong thất bại thăm dò ra tầng thứ kiếm đạo càng cao hơn.
Không sai.
Tứ sư huynh nhìn như tang thương, nhìn như không có phong mang, tuy thua Vân Phi Dương nhưng thông qua đối kháng vừa rồi lại cảm nhận được đốn ngộ khó nói lên lời.
Nếu như lĩnh hội, không nói thành tựu Đại Đạo Huyền Tiên, chí ít có thể nhìn trộm ra kiếm đạo càng cao hơn.
Thiếu các chủ cái hiểu cái không, nhưng cũng nắm đôi bàn tay trắng như phấn nói.
– Tam sư huynh, tên này quá đáng giận, huynh phải trừng trị hắn!
– Thu thập chưa nói.
Tam sư huynh nhìn về phía Vân Phi Dương, cười nói.
– Sư huynh ngược lại rất muốn luận bàn cùng cường giả yêu nghiệt đến từ ngoại giới này một chút.
Vân Phi Dương khiêm tốn nói.
– Chư vị là yêu nghiệt sư huynh trong lòng của vị cô nương này, Vân mỗ thật không xứng với hai từ yêu nghiệt.
Người nói vô ý, người nghe cố tình.
Thiếu các chủ nhất thời hiểu rõ, tên này đang cố ý châm chọc mình, dù sao ba yêu nghiệt sư huynh của mình đều bị hắn đánh bại!
Tam sư huynh còn cười nói.
– Bằng hữu đến Cửu Tiêu Vân Các ta, trước xông qua cửu trọng thiên, lại đánh bại ba sư đệ của ta, hoàn toàn xứng đáng với hai từ yêu nghiệt.
Thiếu các chủ nghe vậy, tức giận nghiến răng nghiến lợi.
Gia hỏa mình thủy chung cho rằng là đồ nhà quê, được sư huynh nhận định là yêu nghiệt, quả thật rất khó tiếp thu.