Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2539
Vân Phi Dương có hai thanh kiếm, một Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm, một Long Viêm Kiếm, hôm nay hắn tế ra toàn bộ, mỗi tay cầm một kiếm.
Không có cách nào.
Tứ sư huynh Cửu Tiêu Vân Các này có ba thanh kiếm, phân biệt đại biểu Nhật, Nguyệt, Tinh Thần, phẩm chất phi thường cao, phải ứng phó cẩn thận.
Dưới tình huống tu vi chênh lệch không lớn, vũ khí trang bị cường hãn có thể cải biến kết quả của cuộc chiến.
Tỉ như Vân Phi Dương, tuy có thân thể cường hãn, nhưng nếu chỉ dựa vào Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm chống lại ba thanh kiếm của tứ sư huynh, rất có thể sẽ bị áp chế.
Vù vù!
Hỏa diễm nóng rực bao phủ Long Viêm Kiếm thấu phát khí tức Vương giả, Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm được Tiểu Tiện Tiện gia trì cũng bộc phát ra kiếm ý phi thường khủng bố.
Toàn bộ Cửu Tiêu bí cảnh tràn ngập kiếm khí cùng kiếm ý vô cùng sắc bén.
Thần sắc Thiếu các chủ biến rồi lại biến.
Tứ sư huynh đắm chìm trong kiếm đạo vạn năm, gia hỏa đến từ ngoại giới này lại hoàn toàn không thua kém hắn!
Liên tiếp thấy Vân Phi Dương giao đấu cùng mấy vị sư huynh, thiếu các chủ không thể không thừa nhận, tên kia hoàn toàn xứng với hai chữ yêu nghiệt.
Nếu như Vân Phi Dương biết ý nghĩ trong lòng nữ nhân này, có lẽ sẽ vui mừng, dù sao diệt thủ hộ cửu trọng thiên, lại giải quyết hai sư huynh, rốt cục thay đổi ý nghĩ của nàng đối với mình.
Tới đi.
Tứ sư huynh nói.
Hai ta phân một người thắng trên kiếm đạo.
Người tu luyện kiếm đạo đều có một khí chất đường đường chính chính, hắn cũng không ngoại lệ, cho nên trong lúc quyết đấu, biểu hiện rất có phong phạm quân tử.
Xoát!
Vân Phi Dương giơ song kiếm nói.
· Muốn một chiêu phân thắng bại?
· Không sai.
Tứ sư huynh gật đầu.
Khi cường giả kiếm đạo chân chính giao đấu, không thích rườm rà đối chiêu, mà truy cầu tốc chiến tốc thắng, một chiêu phân thắng thua.
Có thể!
Vân Phi Dương nói:
Vậy thì một chiêu định thắng thua!
Vù vù!
Dứt lời, quanh thân nhất thời hiện ra kiếm ý càng cường hãn, tràn ngập quanh Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm cùng Long Viêm Kiếm.
Tứ sư huynh cũng bạo phát kiếm ý, phân biệt dung nhập vào ba thanh kiếm.
Đã một chiêu phân thắng bại, tất nhiên muốn toàn lực mà làm.
Chỉ Khê.
Vân Phi Dương nói.
· Lui ra phía sau.
· Sư muội.
Tứ sư huynh cũng nói.
Lui ra phía sau.
Lâm Chỉ Khê cùng thiếu các chủ như ý thức được không thể coi thường hai người quyết đấu, nhao nhao lui về đến khoảng cách nhất định.
…
Khu vực Vân Phi Dương cùng tứ sư huynh đối kháng không có một ai, chỉ tràn ngập kiếm ý cường thế.
Chúng nó cũng không đối chọi gay gắt, mà ngưng tụ bên người chủ nhân, không ngừng gia trì kiếm khí.
Loại này hình ảnh không cách nào dùng ngôn ngữ để miêu tả.
Nhưng bất kỳ một tên kiếm giả nào nếu đưa thân vào nơi này khẳng định sẽ bị rung động thật sâu.
Kiếm khí kia, kiếm ý kia!
Chỉ có thể dùng bốn từ “thâm bất khả trắc” để hình dung!
Đây sẽ là một trận quyết đấu kiếm đạo đủ để tái nhập sử sách.
Sơn môn, phía trên cự thạch, một nam tử nỉ non.
Tứ sư đệ lĩnh hội kiếm đạo cả đời, không nghĩ tới khí thế Vân Phi Dương này lại không rơi vào thế hạ phong.
Bên cạnh, một người khác nói.
Bọn họ là đệ tử Cửu Tiêu Vân Các, là tam sư huynh và nhị sư huynh của thiếu các chủ, Vân Phi Dương xông cửu trọng thiên, thậm chí giao thủ cùng hai tên sư đệ đều bị bọn hắn quan sát.
Tam sư huynh lên tiếng.
Vân tộc xuất hiện yêu nghiệt thiên tài như thế, thật khiến người ta ngoài ý muốn.
Nhị sư huynh còn cười nói.
Cũng khó trách ngay cả Huyết Tổ tâm cao khí ngạo cũng tới tìm Cửu Tiêu Vân Các chúng ta đòi kết minh.
Thiếu các chủ tuy thủy chung không tán đồng Vân Phi Dương nhưng hai sư huynh của nàng thấy hết thảy thì lại vô cùng tán đồng.
Dưới cái nhìn của bọn họ, kẻ này tuyệt đối là yêu nghiệt xuất sắc nhất trong ngoại giới, Huyết Tổ đối địch với hắn, nếu như không thể mạt sát, hậu hoạn vô cùng.
Nhị sư huynh.
Tam sư huynh cười nói.
Ngươi cảm thấy, Tứ sư đệ có nắm chắc chiến thắng hắn hay không?
Nhị sư huynh lắc đầu.
Dựa trên kiếm ý của hai người, cũng không phân sàn sàn nhau, nếu tứ sư đệ có thể chiến thắng, cũng phải bỏ ra cái giá không nhỏ.
Chậc chậc.
Tam sư huynh cảm khái.
Nhị sư huynh phân tích như vậy nói rõ không thể coi thường Vân Phi Dương kia.
Nhị sư huynh chân thành nói.
Sư đệ, không nên xem thường kẻ này, nếu không, đổi lại ngươi ta xuất chiến, cũng chưa chắc có thể thắng hắn.
Nghe xong lời này, thần sắc tam sư huynh đột nhiên ngưng trọng.
Chẳng lẽ thực lực kẻ này đã có thể đánh đồng cùng đại sư huynh?
Nhị sư huynh lắc đầu.
Trước mặt người có mệnh cách yêu nghiệt như đại sư huynh, Vân Phi Dương này dù có mạnh hơn đi nữa cũng chỉ có thể làm lá xanh phụ trợ hoa tươi.
Lúc hai người nói về đại sư huynh, trong ánh mắt lấp lóe sùng bái thật sâu, dường như coi đại sư huynh là Thần Linh cao cao tại thượng.
Xác thực mà nói, tại toàn bộ Cửu Tiêu Vân Các, trừ các chủ, đại sư huynh trong mắt rất nhiều đệ tử, thậm chí cao tầng cũng là Thần Linh!
Chỉ là….
Đại sư huynh này, bế quan tu luyện rất lâu.
Đừng nói mấy chục năm, dù mấy trăm hơn ngàn năm cũng chưa hẳn có thể gặp một lần.
Nếu như không phải chiếm cứ vị trí đại đệ tử, thậm chí các đệ tử sẽ dần sẽ quên mất rằng trong tông môn còn có nhân vật này tồn tại.
…
Lại nói Vân Phi Dương.
Hắn đứng trong bí cảnh, quanh thân được cường thế kiếm ý bao phủ phảng phất như hóa thành thanh kiếm phong mang tất lộ, không gì không phá.
Đây là một loại tầng thứ trong kiếm đạo – Người như kiếm, kiếm như người!
Tứ sư huynh đối diện cũng như vậy, kiếm ý tràn ngập cũng hóa thành lợi kiếm.
Tầng thứ hai người giống nhau.
Muốn chia ra thắng bại thì phải xem kiếm ai sắc bén hơn!
Lâm Chỉ Khê cùng thiếu các chủ đã cách rất xa, nhưng cảm nhận được kiếm ý còn nồng đậm, tiếp tục lui lại mấy trăm trượng, sợ lúc giao phong sẽ bị tác động đến.
Thời gian trôi qua.
Kiếm ý được ấp ủ triệt để.
Vân Phi Dương và tứ sư huynh ăn ý cùng nói.
Xuất kiếm đi!
Hai người khẽ giật mình, tiếp theo nhìn nhau cười một tiếng, như anh hùng tiếc anh hùng.
Xoát!
Xoát!
Trong khoảnh khắc, Vân Phi Dương cùng tứ sư huynh thao túng kiếm khí của mình, phóng xuất ra kiếm ý bàng bạc cuồn cuộn.
Vù vù!
Kiếm ý lan tràn ra như sóng biển ngập trời.
Chúng nó bao phủ chủ nhân bao phủ kiếm khí, dần dần ngưng tụ ra kiếm mang thực chất hóa.
Vân Phi Dương hào khí nghìn vạn nói.
Một kiếm này của ta họi Nếu Ta Thành Kiếm, Thiên Hạ Vô Kiếm!
Tứ sư huynh ngạo nghễ nói.
Một kiếm này của ta gọi Trảm Nhật, Trảm Nguyệt, Trảm Tinh Thần!
Vù vù!
Theo âm thanh hai người vừa kết thúc, hai loại kiếm khí trong thiên địa ầm vang chém xuống.
Một loại từ Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm, Long Viêm Kiếm gia trì.
Một loại từ Nhật, Nguyệt, Tinh Thần Kiếm gia trì.
Lực lượng chúng nó mang theo là của tự thân, cũng là của chủ nhân, bạo phát mạnh nhất, chỉ vì muốn một chiêu phân ra thắng bại!
Kỳ quái là.
Khi hai loại kiếm khí cường thế ầm vang chém xuống, trong Cửu Tiêu bí cảnh không có gió, không có loạn lưu táo bạo, yên tĩnh đến đáng sợ!
Thậm chí.
Ngoại trừ hai loại kiếm khí chói mắt, toàn bộ bí cảnh tựa như chỉ còn lại có một loại sắc thái, chỉ còn lại có một loại khí tức.
Sắc thái kia là sắc thái của kiếm!
Khí tức kia là hơi thở của kiếm khí!
Lâm Chỉ Khê, thiếu các chủ, hay nhị sư huynh, tam sư huynh đứng trên đá lớn đều bình ổn hô hấp.
Bọn họ biết.
Tiếp đó, mình sẽ tận mắt nhìn thấy trận quyết đấu giữa kiếm với kiếm mạnh nhất từ lúc chào đời tới nay!