Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2512
Được bồi táng trong mộ địa Đạo Hóa lão nhân lúc còn sống đều là cường giả nửa bước Đại Đạo Huyền Tiên, những cường giả đứng đầu.
Nếu như Bách Quỷ Dạ Hành có thể khống chế bọn hắn cũng phát huy được thực lực chân chính lúc còn sống thì thật là một việc khủng bố.
Nhiều thì không nói nhưng để đối kháng với Huyết Điện, Vân Phi Dương có càng nhiều thì sẽ càng nắm chắc phần thắng.
Đương nhiên trong kế hoạch hắn sẽ không thao túng toàn bộ, vẻn vẹn chỉ khống chế bốn tên mộ chủ lúc trước bị Huyết Tổ triệu hoán.
Nếu như là địch nhân, tỉ như thi thể Đại Tôn Giả, Vân Phi Dương tuyệt đối sẽ không có bất kỳ gánh vác gì, sẽ để Bách Quỷ Dạ Hành chưởng khống.
Nhưng đại bộ phận thi thể chôn cùng mộ chủ lại không được.
Bởi vì bọn hắn và mình không có có cừu oán, huống hồ đã chết, lấy thêm ra giày vò cũng là hành vi bất kính.
Vân Phi Dương tuy rất xấu tính nhưng vẫn có lương tri.
Nếu không phải Huyết Tổ dựa vào Đại Triệu Hoán Thuật trước một bước gọi ra bốn tên mộ chủ, hắn thậm chí cũng sẽ không dâng lên suy nghĩ để Bách Quỷ Dạ Hành thao túng.
Thời gian trăm năm cũng không tính lâu lắm.
Vân Phi Dương ném Phệ Hồn Phiên vào Vô Địch Cửu Trọng Trận, sau đó tiếp tục tham ngộ Đại Thiên Mệnh Thuật.
Thần thông nắm giữ nghịch thiên cải mệnh này thật huyền diệu khó giải thích.
Dựa vào thời gian gia tốc tại tạo hóa giới chỉ, Vân Phi Dương cùng đạo thân thứ hai lĩnh hội, từ đầu đến cuối vẫn không có thu hoạch gì.
Nếu như không phải đứng đầu một trong 3000 Đại Đạo, hắn thậm chí sẽ dâng lên suy nghĩ từ bỏ.
…
-Minh Chủ.
Một ngày nọ, Lâm Viễn Minh nói.
-Đám người dò xét của chúng ta bên ngoài mấy ngày nay rất bất an, giống như tính xông tới.
-Đừng để ý.
Vân Phi Dương không thèm để ý nói.
Coi như Bách Quỷ Dạ Hành không cách nào khống chế thi thể mộ chủ, hắn cũng không để đám nửa bước Đại Đạo Huyền Tiên lòng mang ý đồ xấu kia vào mắt.
-Được.
Lâm Viễn Minh chỉ có thể tuân theo, tiếp tục thủ hộ Viêm Hàn Vực.
Vài ngày sau.
Mấy tên cường giả dò xét bên ngoài thấy Vân Phi Dương mãi vẫn không ra, bọn hắn không thể kìm được, nhao nhao xông vào.
Xoát!
Lúc này Lâm Viễn Minh bay ra từ tổng bộ đứng giữa không trung, phóng thích khí tức cường thế, nói.
-Tổng bộ Bách Tộc Liên Minh, người rảnh rỗi chớ quấy rầy!
Khi hắn thấy rõ người đến thì khẽ giật mình.
Hắn đều biết đại bộ phận người trong đám nửa bước Đại Đạo Huyền Tiên xông tới.
-Lâm Viễn Minh.
Một tên cường giả nói.
-Chúng ta đến tìm Vân Phi Dương, nếu như ngươi thức thời thì đừng tranh vào vũng nước đục.
Lâm Viễn Minh từng là truyền kỳ một thời, bọn họ vẫn rất kiêng kị.
Nhưng mãi vẫn không thấy Vân Phi Dương, bọn hắn chỉ có thể bí quá hoá liều mà xông tới dù trở mặt cũng không quan trọng.
Lâm Viễn Minh lạnh lùng nói.
-Vân Phi Dương bây giờ chính là Minh Chủ Bách Tộc Liên Minh, các ngươi khí thế hung hung mà đến đây, lão phu há có thể khoanh tay đứng nhìn.
-Lâm Viễn Minh.
Một tên cường giả thản nhiên nói.
-Chúng ta xem ngươi từng là truyền kỳ một thời mới nể mặt, ngươi khác nào cho thể diện mà không cần.
Lâm Viễn Minh nhất thời nhíu mày.
Theo bối phận mà nói, hắn cao hơn so với những cường giả tán tu này nhiều, trước kia gặp mặt còn xưng hô một tiếng tiền bối, bây giờ ngược lại thì tốt rồi, dám gọi thẳng tục danh của mình, còn nói chuyện như thế.
Không có cách nào cả, bản mệnh tiên ấn của Đạo Hóa lão nhân có dụ hoặc quá lớn, bọn họ vừa khao khát đột phá cảnh giới cao hơn, lại có thể kéo dài thọ nguyên, há sẽ quan tâm nhân vật đã từng là truyền kỳ này.
-Lâm tiền bối.
Một người còn hoà giải nói.
-Chúng ta chỉ tìm Vân Phi Dương, tuyệt không có có ý làm địch nhân với bách tộc.
Lâm Viễn Minh thản nhiên nói.
-Ngày hôm nay Lão phu nói lại một lần, người có tâm làm loạn nhầm vào Vân minh chủ cũng chính là địch với Lâm Viễn Minh ta!
Lời này rất cường thế, mấy tên nửa bước Đại Đạo Huyền Tiên treo giữa không trung hai mặt nhìn nhau, ánh mắt hiện ra mấy phần xoắn xuýt.
Bọn họ biết tu vi mình yếu hơn Lâm Viễn Minh, nếu như đối phương khăng khăng che chở, một khi giao thủ sợ rằng sẽ rất phiền phức.
Huống chi thực lực Vân Phi Dương cũng không yếu.
-Làm sao bây giờ?
Có người thấp giọng nói.
Một tên cường giả nói.
-Ta chờ mãi mới tới ngày hôm nay, há rời đi như vậy.
-Đúng vậy, đúng vậy…
Đột nhiên tổng bộ truyền đến âm thanh.
-Các ngươi ngàn dặm xa xôi đến Bách Tộc Liên Minh ta, thân là Minh Chủ, nếu như ta không chiêu đãi tốt vậy thật quá thất lễ.
Mọi người cùng nhau nhìn lại thì thấy Vân Phi Dương phiêu nhiên bay ra, theo sau lưng hắn là bốn tên lão giả hơi vẻ tang thương.
Lâm Viễn Minh kinh ngạc nói.
-Minh Chủ, bọn họ là ai?
Vân Phi Dương nói.
-Bốn vị này là bạn cũ của ta, vừa vặn đến liên minh làm khách.
Bạn cũ, Lâm Viễn Minh tin.
Nhưng đến liên minh làm khách thì có chút buồn bực.
Trong khoảng thời gian này hắn thủy chung lo lắng đám người bí mật dò xét sẽ làm loạn, lưu ý hết thảy nội vực nhưng không hề phát giác được bốn người này đã đến.
-Vân minh chủ.
Một tên cường giả nửa bước nói.
-Chiêu đãi thì không cần, hôm nay chúng ta đến đây chỉ muốn nhìn bản mệnh tiên ấn còn sót lại của Đại Đạo Huyền Tiên một chút.
Nhìn?
Vân Phi Dương cười.
Lời bọn họ nói nghe thật êm tai.
Chờ khi mình lấy chí bảo ra, khẳng định sẽ vô liêm sỉ động thủ đoạt lấy.
Vân Phi Dương nhún vai nói.
-Ta ở Mê Vụ Chi Cảnh đã nói hiểu rất rõ, bản mệnh tiên ấn đã thuộc về ta, bất kỳ người nào cũng không có tư cách nhìn thấy.
-Vân minh chủ.
Một tên cường giả trầm mặt nói.
-Chúng ta đau khổ tìm kiếm nhiều năm tại bí cảnh, bây giờ bị ngươi lấy đi, tư cách nhìn cũng không, có phải quá phận hay không.
Vân Phi Dương thản nhiên nói.
-Các ngươi không để ý quy củ giang hồ, tự tiện xông vào tổng bộ Bách Tộc Liên Minh ta, điều này chẳng lẽ không quá phận?
…
Mọi người yên lặng.
Vân Phi Dương nói.
-Ta có thể hiểu được tâm tình chư vị, nhưng thiên tài địa bảo hữu duyên sẽ có được, bản mệnh tiên ấn kia đã bị Vân Phi Dương ta thu được, các ngươi không cần mãi nhớ thương.
Nói thì nói như thế, nhưng nghĩ tới thứ có thể trợ giúp mình đột phá Đại Đạo Huyền Tiên khiến cường giả nửa bước ở hiện trường vẫn vô cùng chấp nhất.
-Đương nhiên.
Vân Phi Dương lại nói.
-Nếu như các ngươi không biết tốt xấu, nhất định phải đánh đến, vậy cũng đừng trách Vân mỗ ta không khách khí.
Vô số cường giả sợ tiểu tử này giảng đạo lý với mình, cái gì quy củ giang hồ, nhất là do loại trở mặt này nói.
-Làm sao?
Một tên cường giả thản nhiên nói.
-Vân minh chủ tính luận bàn với chúng ta một chút sao?
Vân Phi Dương cười nói.
-Bản minh chủ không cần ra tay, những bạn bè tới chơi này của ta đủ để giải quyết hết bọn ngươi.
-Bọn họ?
Các cường giả nửa bước khịt mũi coi thường.
Không thể phủ nhận, bốn tên lão giả đứng sau lưng Vân Phi Dương nhìn qua rất tang thương, rất cổ quái, khí tức thấu phát như cũng chỉ là trên Đế.
-Không tin?
Vân Phi Dương cười nói.
-Làm phiền bốn vị, đuổi những con bọ chét đáng ghét này ra ngoài.
Bốn lão giả gật đầu.
Ánh mắt đục ngầu nhất thời thấu phát cường thế lộng lẫy, quanh thân hiện ra bàng bạc pháp tắc chi lực.
-Cái này. . .
Lâm Viễn Minh thấy thế, thần sắc đại biến.
Các cường giả nửa bước lúc đầu khịt mũi coi thường sau khi cảm nhận được cỗ khí tức lộng hành quấy rối kia liền nhao nhao trợn tròn hai mắt.
Xoát!
Đúng vào lúc này, lão giả tang thương ở phía trước cất bước, huy động đại thủ khô gầy ngưng tụ pháp tắc chi lực cuồn cuộn hướng đến một tên cường giả nửa bước.
Mặt khác, ba tên lão giả kia cũng lần lượt xuất thủ, mỗi người khóa chặt một mục tiêu.
Trong lúc nhất thời pháp tắc chi lực táo bạo tràn ngập tại Viêm Hàn Vực.
-Không tốt!
Sắc mặt các cường giả nửa bước tiến vào nội vực đại biến, bọn họ liền muốn thi triển thân pháp né tránh.
Né tránh?
Không có khả năng.
Thực lực bốn tên lão giả này vô cùng cường hãn, pháp tắc chi lực áp xuống căn bản để bọn hắn muốn tránh cũng không được!