Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2481
Hồng Đạo Tử bị không khí ngược một hồi trong động phủ, chỉ có thể lựa chọn chạy trốn.
Khoan hãy nói.
Lựa chọn này rất sáng suốt, bởi vì khi hắn vừa rời động phủ, năng lượng ngưng tụ bên trong liền tiêu tán.
Bởi vậy có thể thấy được.
Trong động phủ có một loại hạn chế nào đó, chỉ cần có người tiến vào mới có thể kích phát, người đi sau sẽ dừng lại.
Nhưng Hồng Đạo Tử không nghĩ tới.
Vừa mới trốn vào thông đạo thoát khỏi tình trạng bị ngược, lại mặt đối mặt cùng người trẻ tuổi lúc trước.
-Là ngươi!
Hồng Đạo Tử ngừng chân, kinh ngạc nói.
Vân Phi Dương tế ra Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm, khóe miệng mỉm cười nói.
-Đúng vậy, là ta.
-Ngươi không bị thương?
Hồng Đạo Tử càng kinh ngạc.
Hắn rõ ràng nhớ rằng kẻ này đã bị Huyết Tổ đánh trọng thương, tại sao nhìn như không có việc gì, ngược lại khí tức thấu phát còn mạnh hơn so với lúc trước?
Không có việc gì bởi vì hắn dựa vào tạo hóa giới chỉ liệu thương.
Khí tức mạnh hơn lúc trước là bởi vì trong khoảng thời gian ngắn, hắn lần lượt thu lấy không ít Đạo Hóa lệnh.
Vân Phi Dương thu ý cười trên mặt, lộ ra sát khí.
Xoát!
Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm chém xuống, kiếm mang lấp lóe.
Không gian trong đường hầm vốn nhỏ, đột nhiên trảm ra kiếm khí khiến cho Hồng Đạo Tử không có chỗ trốn, chỉ có thể ngưng tụ Đạo Giới hình thành phòng ngự đón đỡ.
Oanh!
Kiếm khí tinh chuẩn vô cùng trảm bên trên Đạo Giới, thông đạo bị chấn động đột nhiên run rẩy một chút.
Dù sao Hồng Đạo Tử cũng là nửa bước Đại Đạo Huyền Tiên tư cách trưởng bối, tuy vội vàng bố trí Đạo Giới nhưng vẫn chống được kiếm khí.
Chỉ là, sắc mặt hơi khó coi.
-Thực lực tên này…
Hắn ráng chống đỡ Đạo Giới sắp đổ, cả kinh nói.
– Mạnh hơn lúc trước rất nhiều!
Nếu như đã lâu không gặp, thực lực Vân Phi Dương đề bạt Hồng Đạo Tử còn có thể tiếp nhận, từ lúc đó cho tới bây giờ chưa đến mấy canh giờ!
Coi như tư chất vô cùng nghịch thiên cũng không có khả năng chỉ một lúc, tu vi liền có trình độ đề bạt lớn như vậy!
Xoát!
Vân Phi Dương giơ kiếm lên lần nữa, ngưng tụ Kiếm Ý cường thế trảm xuống, đồng thời mang theo Tam Thiên Hỏa Diễm cùng Đạo Ý chí cường.
Kiếm đầu tiên không phá vỡ?
Không sao.
Còn có kiếm thứ hai.
Lão tử cũng không tin ngươi còn có thể tiếp tục chống đỡ!
Đối mặt một kiếm khí thế hung hung của Vân Phi Dương, Hồng Đạo Tử bỗng thấy bất an.
Lúc này, hắn dự tính triệt thoái về phía sau, rút về động phủ né tránh kiếm khí oanh kích.
Nhưng nghĩ tới bên trong có kẻ không thể nhìn thấy, Hồng Đạo Tử vẫn lựa chọn bạo phát Đạo Ý gia trì Đạo Giới vốn sắp đổ.
Oanh!
Cuối cùng, Tam Thiên Hỏa Diễm mang theo kiếm khí bá đạo đánh vào trên Đạo Giới.
Vù vù!
Hỏa diễm phun trào, kiếm khí tung hoành.
Toàn bộ thông đạo trong nháy mắt bị hai loại khí tức nuốt chửng.
Két ——
Đột nhiên truyền đến tiếng vỡ vụn.
Đạo Giới Hồng Đạo Tử đau khổ chèo chống xuất hiện một vết rách sau đó bắt đầu điên cuồng lan tràn, giống như mạng nhện!
Ầm ầm!
Cuối cùng Đạo Giới vỡ nát.
Đăng đăng đăng!
Hồng Đạo Tử lui nhanh, sắc mặt vô cùng khó coi, có thể thấy sau khi hắn tiếp nhận oanh kích kiếm thứ hai, đại giới cũng nỗ lực không nhỏ.
Nhân lúc hắn yếu thế, đòi mạng hắn!
Vân Phi Dương không ngừng lại, giẫm lên Độ Vân Bộ vọt tới, hai tay cầm kiếm phẫn nộ quát.
-Chết đi!
Vù vù!
Tam Thiên Hỏa Diễm nóng rực phun trào, lần nữa mang theo Đạo Ý cường thế trực tiếp chém về phía Hồng Đạo Tử đang rút lui.
Một kiếm này tuyệt đối phải lấy mạng hắn!
Trong thời gian ngắn coi như Hồng Đạo Tử có thể ngưng tụ ra Đạo Giới cũng tuyệt đối khó có thể chống lại.
Làm sao bây giờ?
Còn có thể làm sao?
Hồng Đạo Tử không suy nghĩ, hắn lập tức quay người bay qua hướng động phủ.
Tuy không muốn trở về, không muốn lại đi đối mặt với không khí, nhưng giờ này khắc này chỉ có thể làm như thế, nếu không, ngạnh kháng kiếm khí hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!
Vân Đại Tiện Thần có thể bức Hồng Đạo Tử đến chật vật như thế, cũng coi như phi thường cường thế.
Cường thế?
Không chỉ như thế.
Bây giờ Vân Phi Dương nghĩ nên làm thịt tên gia hỏa lật lọng này!
Xoát!
Hắn thi triển Đại Tốc Độ thuật, cầm kiếm tiến lên.
Liên tiếp chém ra vài kiếm, hình thành khí thế lạnh lùng.
Tuy vừa rồi Hồng Đạo Tử tránh được một kiếm nhưng sau khi tiến vào động phủ hắn đã cảm giác kiếm khí đang truy sát phía sau, trong lúc vội vàng triệu hồi ra chí bảo phòng ngự của mình.
Bảo vật đó giống như tấm gương.
Dựa vào khí tức phát ra quanh thân có thể thấy phẩm chất cũng không thấp.
Linh Huyễn Thần Kính – một loại chí bảo phòng ngự cổ lão.
Vừa rồi không lấy ra bởi vì bị không gian hạn chế.
Bây giờ tại động phủ trống trải nhất thời trong nháy mắt ngưng tụ ra mấy đạo như lưu quang kết giới.
-Phá cho ta!
Vân Phi Dương quát lớn.
Oanh!
Một đạo kiếm khí nổ ra, đầu tiên đánh vào lưu quang kết giới, trực tiếp đánh nát!
Oanh! Oanh! Oanh!
Ở phía sau còn có rất nhiều hỏa diễm kiếm khí xông lại, lấy thế quét ngang đánh nát lưu quang kết giới.
Linh Huyễn Thần Kính mặc dù là chí bảo phòng ngự cổ lão, nhưng đối mặt kiếm khí cường thế của Vân Phi Dương vẫn khó có thể chống lại.
Nhưng cũng cho Hồng Đạo Tử thời gian tranh thủ thở dốc, ổn định thân thể.
Cuộc giao thủ ngắn ngủi trong thông đạo khiến hắn cảm nhận được áp lực thật lớn, loại áp lực này, cho dù là lúc trước đối mặt với Huyết Tổ cũng đều chưa từng xuất hiện!
Vù vù!
Vân Phi Dương giơ kiếm lần nữa bộc phát ra kiếm ý cường thế, hiển nhiên, không cho đối phương bất luận cơ hội thở dốc hay điều chỉnh nào.
-Thật sự cho rằng lão hủ sợ ngươi sao!?
Hồng Đạo Tử phẫn nộ hét lớn.
Quanh thân bộc phát ra pháp tắc chi lực cường thế hóa thành sóng biển lao nhanh, đón lấy kiếm khí đang đánh tới!
Nhưng vào lúc này, sau lưng bỗng dưng có khí lãng ngưng tụ lực lượng lạnh lùng oanh tới.
Rất hiển nhiên, lúc Vân Phi Dương và Hồng Đạo Tử tiến vào động phủ, lần nữa đã kích phát vô ảnh vô tung kia.
-Không tốt!
Sắc mặt Hồng Đạo Tử đại biến.
Phía trước có kiếm khí công tới, đằng sau có khí lưu đánh lén, hắn nhất thời có hai mặt thụ địch.
Oanh!
Đúng vào lúc này, kiếm khí không gì không phá, trực tiếp chạm vào năng lượng sóng biển hắn ngưng tụ, nhất thời bị trảm phân mảnh.
Khí huyết trong thân thể Hồng Đạo Tử nhất thời quay cuồng lên, mà hắn chỉ có thể cưỡng chế, bởi vì muốn đi ứng đối khí lãng đánh tới đằng sau!
Vù vù!
Pháp tắc chi lực cường thế hiện lên quanh người hắn hóa thành một tôn pháp tướng to lớn uy nghiêm, tiếp theo huy động song chưởng đánh tới.
Ầm ầm!
Hai cỗ lực lượng chạm vào nhau, năng lượng cường thế ba động dập dờn trong động phủ.
Vân Phi Dương thấy thế, thầm nghĩ.
-Không nghĩ lão gia hỏa này còn có át chủ bài cường đại như thế!
Xoát!
Khi đang nói, Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm lắc một cái, trong nháy mắt ngưng tụ vô số kiếm khí.
-Nếu ta thành kiếm, thiên hạ vô kiếm!
Vân Phi Dương lạnh giọng quát.
Kiếm khí vừa mới hình thành cấp tốc hóa thành cự kiếm hung hăng chém xuống.
Vù vù!
Vừa phá mất khí lưu pháp tướng, đột nhiên quay người lần nữa giơ song chưởng đè tới.
Trong khoảng thời gian ngắn, hai người lần lượt xuất thủ, đã không thể diễn tả bằng ngôn từ, có thể thấy nó nhanh cỡ nào.
Nói tóm lại.
Dưới loại tình huống này, bất luận Vân Phi Dương hay Hồng Đạo Tử đều làm thật.
Chỉ là…
Trong động phủ vẫn tồn tại biến cố.
Chính là, lực lượng vô hình bên trong thừa dịp hai người công kích, lần nữa hội tụ khí tức cường thế tập tới.
-Đáng giận!
Trong động phủ truyền đến thanh âm phẫn nộ của Hồng Đạo Tử.
-Sao đánh lén ta, không đánh lén hắn!