Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2480
Sau khi thu lấy ba khối Đạo Hóa lệnh, Vân Phi Dương cảm giác mình đã có năng lực chiến một trận cùng Hồng Đạo Tử, nhưng có thể chiến thắng hay không thì vẫn rất khó nói.
Nếu như có thể thu thêm mấy khối có lẽ sẽ có khả năng áp chế mà chiến thắng.
Thời điểm Vân Phi Dương đang nghĩ như vậy, Mục Oanh lại trở về còn mang theo hai khối Đạo Hóa lệnh, nàng thật là đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi cho hắn!
Vân Phi Dương rất kích động.
Kích động đến nỗi không cách nào khống chế tâm tình mình, kéo lấy Mục Oanh vào lòng.
Lúc bị thương, hắn có Thu Y Thủy dùng thuốc tắm giúp liệu thương.
Thời điểm cần đột phá, Mục Oanh lại kịp thời mang Đạo Hóa lệnh tới.
Đương nhiên, các nữ nhân còn lại của hắn cũng vô cùng… vô cùng quan trọng.
Tỉ như Liễu Nhu, thời điểm gặp khó khăn đều bày mưu tính kế vì mình, hoặc sáng tạo ra các loại trận pháp.
Lại tỉ như Lăng Sa La giúp hắn phá giải cùng cải tạo máu.
Cảnh giới các nàng tuy không cao, khó có thể trợ giúp võ đạo, nhưng ở các tình huống khác nhau lại trợ giúp hắn rất nhiều.
Vân Phi Dương rất hạnh phúc.
Thậm chí cho rằng, nhất định đời trước mình đã cứu vãn toàn vũ trụ.
Mục Oanh dựa vào trong lòng hắn, nói.
– Trong mộ địa này còn có rất nhiều mộ chôn cùng, ta tiếp tục đi tìm có lẽ còn thu được không ít lệnh bài đây.
Tâm tư nàng rất đơn giản.
Nếu như trộm mộ chi thuật có thể giúp đỡ Vân đại ca thì không uổng công nàng đã từng đau khổ lĩnh ngộ.
Vân Phi Dương nhẹ nhàng phủi bụi đất trên tóc Mục Oanh.
-Không vội, không vội, nghỉ ngơi một hồi trước đã.
Đạo Hóa lệnh tất nhiên quan trọng, nhưng nữ nhân mình liên tiếp trộm mộ khẳng định rất vất vả.
-Vân đại ca.
Mục Oanh nói.
-Muội không mệt.
Vân Phi Dương cường ngạnh.
-Không mệt cũng phải nghỉ ngơi.
-A.
Mục Oanh chỉ có thể tuân theo.
Tâm niệm Vân Phi Dương động, mang nàng tiến vào tạo hóa giới chỉ, bắt đầu thu lấy Đạo Hóa lệnh.
…
Không bao lâu.
Vân Phi Dương ra khỏi trận pháp, khóe miệng mỉm cười.
-Hồng Đạo Tử, thời điểm lại gặp lão tử sẽ cho ngươi một bất ngờ.
Vù vù!
Đạo Ý bàng bạc bạo phát, thanh thế to lớn.
Rất hiển nhiên, Vân Phi Dương liên tiếp thu năm khối Đạo Hóa lệnh, tu vi mạnh hơn lúc trước, điều này khiến hắn càng có tự tin đi đối mặt Hồng Đạo Tử.
Thế giới cấp thấp tìm khá lâu mới tìm được mười hai khối, tại mộ địa thì tìm được bảy khối, lần này đến mộ địa tại Mê Vụ Chi Cảnh cũng coi như có thu hoạch khổng lồ.
-Vân đại ca.
Mục Oanh nói.
-Muội nghỉ ngơi xong rồi, có thể đi được chưa?
Vân Phi Dương mang nàng về đến động phủ, nói.
-Đi thôi.
Mục Oanh lần nữa bắt đầu hành trình trộm mộ, Vân Đại Tiện Thần đã có thể đi về phía sâu trong thông đạo.
Cảnh giới có đề bạt không nhỏ, hắn muốn mau chóng tìm tới Hồng Đạo Tử, không thể để tên đó lấy chí bảo trước một bước.
…
Thông đạo trong động phủ hoàn toàn như trước, vẫn đen nhánh.
Vân Phi Dương cũng tương đối cẩn thận, ngưng tụ Đạo Giới trước người.
Chỉ từ khí tức có thể thấy, sau khi thu lấy năm khối Đạo Hóa lệnh, hắn lý giải Đạo Ý rõ ràng đã tăng cường.
-Còn mười bảy khối.
Vân Phi Dương vừa đi vừa nghĩ.
-Nếu như có thể thu lấy toàn bộ, coi như khó đạt tới Đại Đạo Huyền Tiên nhưng cũng cách cấp độ này không xa.
Chỉ dựa vào Đạo Hóa lệnh lưu lại đã có thể từ trên Đế bước vào nửa bước, lại đạt tới gần vô hạn tầng thứ Đại Đạo Huyền Tiên, có thể thấy Đạo Hóa lão nhân lúc còn sống mạnh bao nhiêu!
Đáng tiếc…
Mạnh hơn người nhưng vẫn có ngày vẫn lạc.
Vân Phi Dương lắc đầu.
-Chỉ có bước vào Đại Đạo vĩnh hằng, mới có thể chân chính vĩnh hằng?
Lúc đang suy nghĩ hắn đã đi qua thông đạo tiến vào một động phủ khác.
Bên trong cũng giống như động phủ lúc trước, cái gì cũng không có nhưng trong không khí lại ngưng tụ năng lượng khí tức chưa tiêu tán.
Là khí tức của Hồng Đạo Tử.
Có lẽ trong động phủ tồn tại một loại cơ quan bẩy rập nào đó, mang đến cho hắn phiền toái không nhỏ.
Vân Phi Dương tiếp tục tiến lên, lại đi qua thông đạo lần nữa đi vào một tòa động phủ rộng lớn.
Nơi đây vẫn lưu lại khí tức Hồng Đạo Tử, như đã trải qua một trận ác chiến.
-Nhìn thế này…
Vân Phi Dương nói.
-Người nào đến trước chưa chắc là chuyện tốt.
Khu vực càng sâu càng nguy hiểm.
Võ giả muốn thông qua khẳng định cần kinh nghiệm để khảo nghiệm mới được.
Vân Phi Dương có thể tuỳ tiện tiến vào, không có phát động cơ quan bẩy rập, hoàn toàn bởi vì Hồng Đạo Tử giúp hắn mở đường phía trước.
-Lão gia hỏa, hi vọng ngươi có thể còn sống, không chết trong mộ địa.
Vân Phi Dương cười lạnh.
Hiện tại hắn hận không thể lập tức tìm tới Hồng Đạo Tử, cuồng loạn tên lật lọng bỉ ổi vô sỉ này một hồi để xả bớt cơn tức giận lúc trước.
…
Tiếp tục đi.
Sau khi Vân Phi Dương tiến vào thông đạo ngầm trộm nghe được sâu bên trong có tiếng đánh nhau.
Vù vù!
Trận trận khí lãng truyền đến.
Vân Phi Dương dựa vào khí tức trong nháy mắt phán đoán, bên trong có Hồng Đạo Tử!
Về phần khí tức còn lại thì khá loạn cũng khá quỷ dị, hắn khó có thể kết luận là hơi thở khí nhân hay khí tức hung thú.
Xoát!
Vân Phi Dương bước nhanh.
Khi hắn tới gần động phủ, tiên niệm phóng thích, phát hiện Hồng Đạo Tử đang chiến đấu.
Kỳ quái là bên trong không có một người nào.
Hồng Đạo Tử không ngừng huy quyền đá chân, lại bạo phát khí tức, tựa như đang đọ sức cùng không khí.
Vân Phi Dương không cho rằng hắn ngốc, nhất thời suy đoán, trong động phủ nhất định có cái gì đó, chỉ là khó có thể dùng mắt thường cùng tiên niệm bắt được.
Oanh!
Đột nhiên, trong động phủ truyền đến tiếng vang.
Hồng Đạo Tử hình như gặp công kích, nửa gương mặt bị lõm, người nhất thời bị bạo bay ra ngoài, hung hăng đụng trên thạch bích.
…
Khóe miệng Vân Phi Dương co giật.
Tuy không thấy rõ ai công kích, nhưng theo vết thương trên mặt có thể thấy, rõ ràng hắn bị đạp bằng một chân.
-Đáng giận!
Hồng Đạo Tử chật vật đứng lên, căm tức nhìn không khí nói.
-Có bản lĩnh hiện thân cùng lão hủ nhất chiến, lén lén lút lút núp trong bóng tối sao là anh hùng hảo hán!
Nghe được câu này, Vân Phi Dương khịt mũi coi thường.
Một tên lật lọng, thay đổi thất thường, bỉ ổi đồ vô sỉ lại có mặt nói ra bốn chữ anh hùng hảo hán.
Trong động phủ không ai trả lời, ngược lại hình thành kình phong đánh úp về phía Hồng Đạo Tử.
-Kỳ quái.
Vân Phi Dương nói.
-Rốt cuộc ai đang xuất thủ?
Hắn một mực phóng thích tiên niệm quan sát động phủ nhưng căn bản không thấy được người, cũng không cảm nhận được năng lượng ba động, kình phong kia tựa như khi không mà xuất hiện.
Vân Phi Dương bắt không được chớ nói chi Hồng Đạo Tử, cho nên chỉ có thể mang theo lửa giận, kình phong cùng chống lại.
Oanh!
Lại một tiếng vang thật lớn.
Hồng Đạo Tử đáng thương lại lõm má trái, rõ ràng lại bị đạp một chân.
-A a!
Hắn phẫn nộ rống to, hai mắt như có thể phun lửa.
Một tên nửa bước Đại Đạo Huyền Tiên, bị liên tiếp đạp trên mặt như vậy, thật khó có thể nhẫn nhịn.
Kết quả là, khí tức bạo phát đến cực hạn, chợt hắn cất bước lấy tốc độ nhanh nhất chạy về hướng thông đạo.
Tuy phẫn nộ nhưng Hồng Đạo Tử vẫn còn lý trí, đã không thể biết ai đang công kích mình, lại liên tiếp bị đạp, lựa chọn chính xác nhất chính là rút lui trước.
Nhưng khi hắn vừa mới dung nhập thông đạo, lại mặt đối mặt Vân Phi Dương.
-A?!
Hồng Đạo Tử ngừng chân, kinh ngạc nói.
-Là ngươi! ?
Bang ——
Vân Phi Dương tế ra Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm, khóe miệng mỉm cười nói.
-Đúng vậy, là ta.