Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2453
Lâm Viễn Minh nhường vị trí minh chủ cho Vân Phi Dương, cường giả các tộc mãnh liệt phản đối, còn về việc rời khỏi liên minh cũng chỉ là nói nhảm.
Dù sao, liên minh tộc quần cũng vì để bảo vệ những kẻ yếu, bảo vệ cho tổ địa không bị người khác xâm chiếm, vì vậy không thể rời khỏi.
Đương nhiên.
Bọn họ vẫn xem Vân Phi Dương như dòng chính Vân Vực, không có xem như minh chủ. Thậm chí bọn họ còn có suy nghĩ rằng chỉ cần tiểu tử ra lệnh gì đó thì giả vờ không nghe thấy, hoặc không phối hợp.
Thời điểm lúc trước các tộc vẫn còn lớn mạnh, cường giả các tộc cũng đối xử với Lâm Viễn Minh như thế.
Nói tóm lại là: Ngươi có thể làm minh chủ nhưng mọi việc phải cùng nhau bàn bạc, không thể độc đoán.
Lúc đó Lâm Viễn Minh rất bất đắc dĩ, việc xử lý cũng rất hạn chế, vì thế cho nên không thể đến cứu viện kịp thời.
Nhưng cường giả bách tộc lần này muốn lấy phương thức này áp dụng lên Vân Phi Dương, sợ rằng rất khó làm được.
Vì cái gì?
Bời vì tên kia không làm giống như Lâm Viễn Minh.
-Chư vị.
Hắn đứng ở trên, mục quang lãnh lệ nói.
-Ta đã làm minh chủ, nhất định phải có quyền lực tuyệt đối. Bất kỳ người nào nếu dám không theo, kết quả sẽ không khác với cái bàn này.
Xoát!
Kiếm quang lấp lóe, gào thét mà ra.
Bành ——
Chiếc bàn được chế tạo từ Bát Tiên Trác đặc biệt nhất thời hóa thành hư vô.
Vù vù!
Kiếm khí mặc dù tiêu tan, nhưng kiếm ý vẫn còn.
Chúng ngưng tụ trong điện phát ra sát khí vô cùng lạnh lùng!
Đây là uy hϊế͙p͙, uy hϊế͙p͙ trần trụi.
Sau khi cường giả các tộc cảm nhận được cỗ sát khí mãnh liệt kia, sắc mặt đại biến, trong lòng dâng lên kiêng kị mãnh liệt.
Lâm Viễn Minh thầm nghĩ.
– Phần thủ đoạn này, ta không so được.
Hắn cũng đã từng dùng vũ lực để cưỡng bức các tộc uỷ quyền, nhưng chỉ đơn giản phóng thích uy áp. Nhưng so với sát khí chân chính, quả thực tiểu vu gặp đại vu.
Đây chính là Vân Phi Dương.
Đã làm minh chủ, nhất định phải nắm giữ quyền lực tuyệt đối, nếu không được thì đại khai sát giới, lấy thực lực để thuần phục!
-Đương nhiên…
Vân Phi Dương thu kiếm, thu hồi sát ý nói.
-Chỉ cần Các ngươi nghe theo hiệu lệnh, Vân mỗ không dám hứa có thể diệt Huyết Điện, nhưng ít ra có thể cam đoan tổ địa không bị xâm phạm.
-Thật chứ?
Một tên cường giả tộc quần nói.
-Đúng vậy.
Vân Phi Dương nói năng khí phách nói.
-Được.
Gã cường giả kia chắp tay nói.
-Từ hôm nay trở đi, Lê Thị nhất tộc ta nghe theo Vân minh chủ điều khiển, tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh!
Lâm Viễn Minh nhường chức minh chủ, việc đã đến nước này, mâu thuẫn cũng không thể giải quyết vấn đề, cho nên hắn cũng nghĩ như Lâm Viễn Minh vậy, không bằng đánh cược một lần!
Lê Thị nhất tộc mở miệng, tộc quần của hắn cũng tỏ thái độ nguyện ý nghe lệnh, nhưng trong lòng còn nghĩ: “Cho tên này một cơ hội, nếu như kho chứng minh được những gì hắn nói thì lại đuổi hắn xuống.”
Xoát!
Vân Phi Dương ngồi bên trên ghế minh chủ, tay áo vung lên, nói.
-Được các tộc để mắt, Vân Phi Dương ta đã ngồi ở vị trí này, sẽ dùng hết khả năng chống lại Huyết Điện đến cùng!
…
Khóe miệng mọi người co giật.
Rõ ràng là ngươi lấy ru vi ra để cưỡng ép chúng ta, vậy mà lại mặt dày nói chúng ta để ý, thật không biết xấu hổ!
Đã ngồi lên chức vị minh chủ, lại có quyền lực tuyệt đối, Vân Phi Dương tuyên bố mệnh lệnh thứ nhất, gọi toàn bộ dòng chính tinh nhuệ các tộc đến đây huấn luyện.
-Minh chủ!
Một tên trưởng lão nói:
-Huyết Điện gần đây tại trắng trợn hành động, lúc này ngưng tụ binh lực huấn luyện, có phải quá muộn?
-Không muộn.
Vân Phi Dương nói.
-Còn kịp.
Cường giả các tộc hai mặt nhìn nhau, tuy trong lòng có hoài nghi nhưng chỉ có thể nghe lệnh, lấy bí pháp truyền âm đến tổ địa, triệu tập dòng chính tinh nhuệ nhà mình tới.
-Chư vị…
Vân Phi Dương lại nói.
-Bản minh chủ quyết định di chuyển tổng bộ đến Viêm Hàn Vực, chứng minh cho người ngoài biết bách tộc ta đang quyết tâm đối kháng với Huyết Điện.
Sắc mặt Lâm Viễn Minh biến hóa.
Hắn không phản đối liên minh di chuyển, nhưng mà di chuyển đến Viêm Hàn Vực thì chẳng khác nào đối mặt trực tiếp với Huyết Điện.
-Vân minh chủ, di chuyển tổng bộ đến Viêm Hàn Vực chính là tứ phía thụ địch, cái này tuyệt đối không thể!
-Viêm Hàn Vực chính là nơi mà ai cũng muốn đoạt, chúng ta thiết lập bộ quản lý ở nơi đó, khẳng định phải đối mặt Huyết Điện không ngừng nghỉ công kích!
-Không ổn, không ổn!
Cường giả các tộc cho ý kiến phản đối.
Không phải bọn họ cố ý làm trái lại mà địa thế của Viêm Hàn Vực thật sự không thể làm trụ sở liên minh.
Vân Phi Dương nhẹ nhàng gõ mười ngón vào ghế, trầm giọng nói.
-Chư vị, đây là quyết định của bản minh chủ, bất kỳ người nào cũng không được phản đối.
Cường giả các tộc sụp đổ.
Bọn họ chưa từng thấy qua người nào độc đoán như thế.
-Được rồi.
Vân Phi Dương đứng dậy, nói.
-Giải tán đi.
-Không đáng tin cậy.
-Tên này không đáng tin!
Cường giả các tộc lui ra, trên đường nhao nhao lắc đầu.
Có người đi đến trước mặt Lâm Viễn Minh, nói.
-Lâm tiền bối, kẻ này phách lối cuồng ngạo, để hắn thống lĩnh bách tộc, sợ rằng sẽ xảy ra tai nạn.
Các tộc cường giả nhao nhao nhìn qua.
Bọn họ hi vọng Lâm tiền bối có thể thu hồi quyết định lúc trước, tiếp tục làm Nhâm minh chủ.
-Chư vị.
Lâm Viễn Minh nói.
-Lão phu tin rằng Vân tiểu hữu có năng lực dẫn mọi người chống lại Huyết Điện.
Đối mặt với nghi vấn của mọi người, dù cho hắn cũng không có chắc chắn cho lắm nhưng đã lựa chọn đánh bạc thì hắn phải nói tiếp lời cho Vân Phi Dương.
-Được rồi.
-Hi vọng Lâm tiền bối không có nhìn nhầm.
Cường giả các tộc thỏa hiệp.
Lúc này, bọn họ chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.
Lâm Vực, Tây Uyển đình viện.
Thiên Nhược Kỳ một bộ áo trắng, đứng giữa rừng trúc.
-Tại sao lúc nãy lại không tham gia thương nghị?
Vân Phi Dương đi tới, đứng sau lưng nàng, khóe môi nhếch lên mỉm cười vui sướng.
Thân thể Thiên Nhược Kỳ nhẹ nhàng lắc một cái, đè ép tâm cảnh, nói.
-Ngươi thật sự khôi phục thất tình lục dục?
-Ừm.
Vân Phi Dương cười nói.
Thiên Nhược Kỳ xoay người lại, hai người ánh mắt đối mặt.
-Nhiều ngày không thấy…
Vân Phi Dương cười nói:
-Thiên tộc trưởng lại xinh đẹp không ít.
Thiên Nhược Kỳ phất phất tóc đen, trêu chọc.
-Nhiều ngày không thấy, ngươi vẫn vô sỉ như trước.
Vân Phi Dương cười nói.
-Thiên tộc trưởng thích ta của hiện tại, hay ta khi không còn thất tình lục dục?
Thiên Nhược Kỳ khẽ giật mình.
-Tất nhiên ta thích ngươi có tình cảm như bây giờ, không thích kẻ lúc nào cũng chỉ biết giết người, không có tình cảm gì lúc trước.
Vân Phi Dương nói.
– Thiên tộc trưởng đã thích ta, tại sao không nghĩ gả cho ta, dắt tay nhau đi tới năm tháng vô tận đây?
Thiên Nhược Kỳ lườm hắn một cái.
-Ta nói thích là thích tính cách bây giờ của ngươi chứ không phải con người này.
-Thích tính cách với thích con người khác nhau ở điểm nào?
Vân Phi Dương vô liêm sỉ hỏi.
Thiên Nhược Kỳ nguýt hắn một cái.
-Đồ vô sỉ.
Nói xong quay người rời đi.
-Đợi một chút.
Vân Phi Dương ngăn trước người nàng, đột nhiên trở nên nghiêm túc nói:
-Cám ơn.
-Cám ơn?
Thiên Nhược Kỳ mờ mịt.
Vân Phi Dương.
-Bọn người La Mục sau khi ta biến mất tự tiện công kích Huyết Điện, nếu không có cô dẫn bọn hắn đến hợp tác với liên minh, sợ rằng giờ phút này dữ nhiều lành ít.