Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2452
Lâm Vực, tộc điện.
Vân Phi Dương bồng bềnh mà tới, đứng trước mặt Lâm Viễn Minh, cười nói:
– Lâm tiền bối, chúng ta lại gặp mặt.
Sau khi hắn chặt đứt thất tình lục dục, từng giao thủ qua cùng truyền kỳ này trong vũ trụ, kết quả bại lui, ẩn cư Thanh Nhã đại lục.
Vân Phi Dương cũng không hận.
Dù sao, lúc ấy mình quên hết mọi thứ, làm ra rất nhiều chuyện thương đến sinh linh vô tội.
– Ngươi khôi phục thất tình lục dục?
Lâm Viễn Minh kinh ngạc.
– Khôi phục.
Vân Phi Dương đáp.
Ngạc nhiên trên mặt Lâm Viễn Minh càng đậm.
Hắn thấy, võ giả chặt đứt thất tình lục dục vốn cực khó, muốn lần nữa khôi phục càng thêm khó như lên trời.
Chờ chút.
Đây không phải trọng điểm!
Lâm Viễn Minh bỗng nhiên phát giác được quanh thân dòng chính Vân Vực đứng trước mặt mình phát ra khí tức mạnh hơn lần trước giao thủ không ít!
Không đúng.
Chặt đứt thất tình lục dục để hắn nắm giữ lực lượng càng mạnh hơn.
Bây giờ đã khôi phục, cảnh giới chắc sẽ rơi xuống mới đúng, tại sao còn bảo trì tại nửa bước Đại Đạo Huyền Tiên?
Lâm Viễn Minh chắc chắn không nghĩ đến, Vân Phi Dương khôi phục Tình, Dục có cơ duyên khác, từ đó đột phá đến nửa bước, thậm chí mạnh hơn trước kia.
– Lâm tiền bối.
– Huyết Điện trong khoảng thời gian này hành động nhiều lần, chúng ta phải nhanh làm ra cách đối phó.
Vân Phi Dương nói.
Không trở về Vân Vực báo bình an với đám tộc trưởng, trực tiếp tới trụ sở liên minh Lâm Vực vì cho rằng tình huống đã rất nghiêm trọng.
Lâm Viễn Minh.
– Ngươi có kế sách hay?
Tộc trưởng Thiên Dực Tộc từng đề cử Vân Phi Dương, cho nên cũng có chút chờ mong, hậu bối trẻ tuổi này có sách lược gì để đối kháng Huyết Điện.
Vân Phi Dương hơi chút trầm ngâm, nói.
– Lâm tiền bối, vì kế hoạch hôm nay, chắc phải liên lạc các tộc, điều động tất cả lực lượng mới có thể quyến đấu thư hùng cùng Huyết Điện.
Lâm Viễn Minh lắc đầu.
– Các đại tộc vì lợi ích bản thân, không quan tâm liên minh, càng sẽ không một lòng chống lại Huyết Điện.
Vân Phi Dương nói.
– Đó là bọn họ cho rằng tình huống còn chưa đủ nghiêm trọng, nếu quả thật cảm nhận được Huyết Điện mang đến tính uy hϊế͙p͙, khẳng định sẽ ôm thành một đoàn.
Lâm Viễn Minh nghe thế có chút mê mang.
Vân Phi Dương lại nói.
– Vãn bối ý là, liên minh trước án binh bất động, chờ Huyết Điện lần lượt công hãm các Vực, mang đến cho bọn hắn cảm giác áp bách, đến lúc đó sẽ toàn tâm toàn ý liên thủ chống lại.
– Cái này…
Lâm Viễn Minh tự hỏi.
Bỏ mặc Huyết Điện đi công kích các tộc, mình thờ ơ, có chút độ khó khăn.
Vân Phi Dương nói.
– Lâm tiền bối, chỉ khi các tộc cảm nhận được thống khổ mới chân chính khai khiếu.
Nói thật, hắn cũng không muốn hợp tác cùng những tộc quần chỉ biết lợi ích cá nhân kia, nếu như không liên hợp lại, đối kháng Huyết Điện vẫn có chút khó.
– Tốt.
Lâm Viễn Minh nói.
– Thế thì án binh bất động.
Hắn tiếp thu đề nghị, lựa chọn yên lặng nhìn thay đổi để bách tộc thể cảm nhận được áp bách do Huyết Điện mang đến.
Vân Phi Dương lại nói.
– Lâm tiền bối, hi vọng ngài có thể nhường chức minh chủ cho vãn bối, để vãn bối thống lĩnh các tộc, đối kháng cùng Huyết Điện.
– Cái này…
Lâm Viễn Minh lần nữa trầm tư.
Hắn cũng không thèm khát chức minh chủ, cũng biết mình không phải người giỏi việc thống lĩnh toàn quân, nhưng nhường cho chức này cho dòng chính đời ba Vân Vực, các tộc đồng ý không?
– Lão phu không đồng ý!
– Ta cũng không đồng ý!
– Kẻ này chỉ là dòng chính đời ba Vân Vực, có gì năng lực làm minh chủ liên minh!
– Vị trí này nhất định phải do Lâm tiền bối – cường giả có tư lịch, có thực lực làm!
Trên tộc điện, đại biểu các tộc trong liên minh biết được Lâm Viễn Minh có tính toán nhường vị cho Vân Phi Dương, nhao nhao phản đối.
– Huống chi.
Có người lại nói.
– Kẻ này từng lạm sát người vô tội, giao liên minh cho hắn, vạn nhất làm ra sự việc không lý trí, sẽ chỉ gieo hại tứ phương.
Lâm Viễn Minh bất đắc dĩ thở dài.
Hắn lúc trước đã dự liệu được cường giả các tộc phản đối, chỉ là không nghĩ đến phản đối quả quyết như thế.
– Chư vị.
Vân Phi Dương từ bên ngoài đi tới, ngạo nghễ nói.
– Nói thật, nếu không xem ở phân thượng đều là bách tộc, Vân Phi Dương ta thật không thèm đi làm minh chủ, giúp các ngươi hóa giải hạo kiếp.
Lâm Viễn Minh không ngờ tên này sẽ tiến vào tộc điện, nói chuyện kiêu ngạo như vậy, thầm nghĩ.
– Sợ sẽ phải đắc tội người.
Quả nhiên.
Cường giả các tộc nhất thời khó nhịn, lạnh nhạt nhìn qua.
Một tên trưởng lão còn trách cứ.
– Đây là hội nghị liên minh, dòng chính đời ba Vân Vực như ngươi có tư cách gì tiến đến?
“Xoát!”
Vân Phi Dương đi tới, một tay giơ lên, đặt trên cổ hắn, nhếch miệng cười hỏi.
– Tư cách này, đủ không?
“Vù vù!”
Trong khoảnh khắc, tu vi nửa bước Đại Đạo Huyền Tiên triệt để bạo phát, bao phủ tộc điện, áp bách tên trưởng lão đang bị trói buộc kia.
Vân Phi Dương đang nói cho hắn biết, tư cách của mình ở chỗ…tu vi cao!
– Nửa…nửa bước Đại Đạo Huyền Tiên?
Cường giả các tộc quần khác cảm nhận được cỗ khí tức cường thế kia, sắc mặt không khỏi đại biến.
Bọn họ biết, sau khi Vân Phi Dương chặt đứt thất tình lục dục, tu vi có đề bạt, nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy mới hiểu được, nguyên lai sẽ cường đại như thế!
– Làm càn!
– Đây là cung điện liên minh, ngươi xuất thủ như vậy, có để chúng ta để vào mắt hay không!
– Người bạo lệ như thế tuyệt không thể trở thành minh chủ!
Cường giả các tộc phẫn nộ.
Bọn họ không cách nào nhẫn nhịn một tiểu bối không kiêng nể gì như thế.
Lâm Viễn Minh rất phiền muộn, rất bất đắc dĩ.
Thương nghị thật kỹ lưỡng lại đột nhiên diễn biến đến loại tình trạng này.
Vân Phi Dương không để ý tới cường giả các tộc, mà vẫn chụp lấy người trưởng lão kia, thản nhiên nói.
– Lâm tiền bối nhường chức minh chủ cho ta, điều duy nhất các ngươi có thể làm là phục tùng vô điều kiện.
– Nếu không.
Hắn dừng một chút, nhìn ra phía ngoài nói.
– Hiện tại có thể thoát ly liên minh, ai về nhà nấy, đều vui đều mừng.
Thanh âm này, giọng điệu này, chỉ có thể dùng từ cậy mạnh để hình dung!
– Quá càn rỡ!
– Căn bản không có để chúng ta vào mắt!
– Có thể nhẫn nại không thể nhẫn nhục!
Cường giả các tộc giận không nhịn nổi, nhao nhao nhìn về phía Lâm Viễn Minh, hi vọng hắn có thể tỏ ra thái độ.
– Chư vị.
Lâm Viễn Minh ngưng trọng nói.
– Ngay bây giờ, minh chủ Bách Tộc Liên Minh sẽ cho Vân Phi Dương tiếp nhận, các ngươi cần phải tuân theo, không được vi phạm.
Lâm tiền bối, còn xin nghĩ lại!
– Liên minh giao cho tiểu tử cuồng vọng kia, sẽ chỉ lâm vào chỗ vạn kiếp bất phục!
– Thiết Nha nhất tộc ta rời khỏi liên minh!
Cường giả các tộc phản đối việc Lâm Viễn Minh thối vị nhượng chức, có tộc quần càng lấy việc rời khỏi liên minh làm uy hϊế͙p͙.
Đáng tiếc.
Dù ai phản đối vẫn mặc kệ, Vân Phi Dương đi lên, chắp tay nói.
– Vãn bối sẽ không cô phụ Lâm tiền bối, chỉ huy bách tộc tử chiến đến cùng cùng Huyết Điện!
Lâm Viễn Minh đi xuống, đứng qua một bên, thầm nghĩ.
– Hy vọng chọn đúng người.
Nói thật.
Để Vân Phi Dương làm minh chủ, hắn cũng lo lắng giống như cường giả các tộc.
Nhưng nghĩ đến lúc trước giao chỉ huy quyền giao cho bọn người Hiên Viên Vấn Thiên, có được hiệu quả rõ rệt nên thầm hạ quyết tâm liều một phen!
Lâm Viễn Minh đang đánh bạc, đánh bạc việc nhương chức minh chủ cho Vân Phi Dương, từ đó chỉ huy bách tộc đối kháng cùng Huyết Điện, thậm chí diệt trừ.