Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2440
Người trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện là Vân Phi Dương.
Hắn cứ đi từng bước đến, khóe miệng thủy chung hiện ra mỉm cười cho người ta một loại cảm giác tắm trong vui sướng.
Sắc mặt Tống Nghĩa Thiên cùng Điện chủ Thông Ma Điện nhất thời khó nhìn.
Bọn họ đều là cường giả đứng đầu Thanh Nhã đại lục, nếu người trẻ tuổi không cố ý bước đi nặng một chút, sợ rằng rất khó phát giác.
– Các hạ là?
Tống Nghĩa Thiên ôm quyền hỏi.
Khoan hãy nói, trên mặt tên này phát ra cảm giác nghiêm nghị, nhìn qua rất đứng đắn.
Người sinh ra, tướng mạo đã định.
Có người có tướng mạo xấu xí nhưng tâm nhãn không xấu, có người mặt thiện chính khí, tâm địa lại ác độc.
Rất hiển nhiên, Tống Nghĩa Thiên nghĩa bạc vân thiên thuộc về vế sau, hắn có một gương mặt đứng đắn, nhưng âm thầm làm việc lại dị thường xấu xí.
– Tiền…tiền bối…
Nhìn ân nhân giúp mình hóa giải thương thế, Lý Hành Thiên ngốc trệ.
Hắn không phải ở Đào Hoa chi nguyên à?
Tại sao lại xuất hiện tại cách đó Đoạn Hồn Cốc mấy chục vạn dặm?
Tiền bối?
Tống Nghĩa Thiên cùng Điện chủ Thông Ma Điện ngạc nhiên.
Bàn về bối phận, Lý Hành Thiên không thể nghi ngờ là có bối phận cao nhất Thanh Nhã đại lục, hắn thế mà xưng một người trẻ tuổi là tiền bối, cái này nghe qua có chút rợn cả người.
“Ai.”
Vân Phi Dương lắc đầu.
– Thương thế vừa lành, ngay cả nội tình bọn họ cũng không tra rõ đã vã đến báo thù, ngươi có phải ngốc hay không.
” “
Lý Hành Thiên trầm mặc, nội tâm hối hận.
Thương thế khỏi hẳn, an trí cháu gái xong vội vàng đến báo thù, thật quá xúc động.
– Nếu như là ta.
Vân Phi Dương quét qua Tống Nghĩa Thiên cùng Điện chủ Thông Ma Điện, nói.
– Sẽ âm thầm ra tay, đánh lén bọn hắn đến hoài nghi nhân sinh bản thân.
” “
Gia chủ một Minh một Điện hơi rút khóe miệng.
Nói thật, nếu như Lý Hành Thiên thật đánh lén trong bóng tối, lấy thực lực hắn, nhất định có thể mang đến phiền toái rất lớn cho phe mình.
Trên đời này vĩnh viễn sợ núp trong bóng tối âm lén chứ không ai ngại người quang minh chính đại tìm phiền phức.
– Tiểu hữu.
Điện chủ Thông Ma Điện cười nói.
– Lý Hành Thiên bây giờ trọng thương, bị chúng ta giam tại chỗ nào, hắn muốn đánh lén trong bóng tối, đã không có cơ hội …
“Ba!”
Nói còn chưa dứt lời, mặt đã bị đánh một bạt tai, cả người bay ra ngoài.
Vân Phi Dương thu tay lại, thản nhiên nói.
– Lão tử đang nói chuyện với người khác, ngươi không có tư cách xen vào.
“Tê!”
Tống Nghĩa Thiên hít một hơi lãnh khí.
Người trẻ tuổi kia ra một bạt tai đập bay Điện chủ Thông Ma Điện, hắn rõ ràng bắt được.
Nhưng đáng sợ ở chỗ, khoảng cách rõ ràng mấy chục trượng, rõ ràng không có tới gần, chỉ giương một tay lên hư không, đối phương đã bay ra ngoài!
Đánh mặt, hắn cũng biết.
Nhưng cách không đánh mặt, lại hời hợt như thế, làm không được!
“Phù phù!”
Điện chủ Thông Ma Điện ngã xuống đất, hai răng cửa bay ra, máu tươi chảy ròng, ánh mắt phát ra hoảng sợ.
Làm người trong cuộc, trong nháy mắt hắn bị đánh ý thức được người trẻ tuổi kia giống như không dùng lực, lại hung hăng trọng thương chính mình!
Lý Hành Thiên cũng trợn tròn.
Hắn lúc trước nghĩ có lẽ thực lực người này phía trên Vũ Thần, bây giờ có thể tuỳ tiện quất bay một tên Vũ Thần, sợ rằng còn mạnh hơn tưởng tượng.
Tống Nghĩa Thiên nói.
– Các hạ, chẳng lẽ đến từ phía trên?
– Phía trên?
Vân Phi Dương nói.
– Cái nào phía trên?
Tống Nghĩa Thiên nói.
– Tiểu Tiên Giới?
– Tiểu Tiên Giới?
Vân Phi Dương nhịn không được cười to.
Lấy chư Tiên đặt tên cho vị diện mình, thật không khác Thần Giới khi xưa, ếch ngồi đáy giếng a.
– Xem như thế đi.
Vân Phi Dương nói.
Nghiêm túc trên ý nghĩ mà nói, nếu như Giới trên đại lục, thì hắn sẽ đến từ phía trên của phía trên của phía trên.
Trên đại lục là Giới, phía trên Giới là Vực, trên Vực còn có tổ địa tộc quần càng mạnh hơn, Vân Phi Dương hiện ở tại Vân Vực tổ địa, cho nên tính là —— phía trên trên trên!
– Tiền bối đến từ phía trên?
Khi Lý Hành Thiên nghe được Vân Phi Dương thừa nhận, ánh mắt xuất hiện vẻ ngạc nhiên, hiện ra vẻ sùng bái.
Đúng, đúng.
Có thể tuỳ tiện hóa giải bệnh bất trị của mình, người đại lục như thế nào làm được.
Sắc mặt Tống Nghĩa Thiên cũng biến hóa, lúc này chắp tay.
– Không biết tiền bối xuất thân từ môn gì? Tôn tính đại danh?
– Cuồng Tông, Vân Phi Dương.
Vân Phi Dương đáp.
Hắn nói đến hắn tông môn khi còn ở Tiểu Thần Giới và tên thật ra.
– Cuồng Tông?
Tống Nghĩa Thiên nói thầm.
– Chưa nghe nói qua.
Nói nhảm, đây là một vũ trụ khác, giới do một Vực khác chưởng khống, bắn đại bác cũng không tới, hắn nghe nói qua mới lạ.
Chưa từng nghe qua không quan trọng, Tống Nghĩa Thiên vội vàng tự giới thiệu.
– Tiền bối, ta chính là minh chủ hiện tại của Đại Đạo Minh – cấp dưới của Đại Đạo Tiên Minh trên Tiểu Tiên Giới, Tống Nghĩa Thiên.
Điện chủ Thông Ma Điện nằm trên mặt đất cùng Lý Hành Thiên nghe được Đại Đạo Tiên Minh, sắc mặt cả hai đại biến.
Bọn họ nghe nói qua Tiểu Tiên Giới, cũng biết ở vị diện cao hơn kia có vô số Tiên Tông, một trong Tiên Tông mạnh nhất thì có Đại Đạo Tiên Minh.
– Không có khả năng, không có khả năng…
Lý Hành Thiên trách cứ.
– Tặc tử ngươi thành lập Đại Đạo Minh đơn giản vì tham khảo Đại Đạo Tiên Minh của Thượng Giới, chưa từng có quan hệ!
– Đúng vậy!
Điện chủ Thông Ma Điện nói.
– Tại sao chưa từng nghe nói, Đại Đạo Minh là tông môn cấp dưới Đại Đạo Tiên Minh!
Tống Nghĩa Thiên ngạo nghễ nói.
– Mấy năm trước, Đại Đạo Tiên Minh đã ban Tiên Lệnh tán đồng thân phận Đại Đạo Minh ta.
Khi nói chuyện, phất một tay, lá cờ ánh vàng rực rỡ hiện ra, phía trên khắc chữ —— Đại Đạo Minh, tông môn cấp dưới Đại Đạo Tiên Minh ta, đặc biệt ban Tiên Linh, Minh chủ Đại Đạo Tiên Minh.
Lá cờ và câu chữ phát ra tiên khí, tuyệt không giả, cho nên Điện chủ Thông Ma Điện đè ép thương thế, bội phục nói.
– Tống minh chủ, có thể trèo lên Đại Đạo Tiên Minh, quả nhiên hảo thủ đoạn!
Tống Nghĩa Thiên ngẩng đầu, nhìn về phía không gian hư vô mờ mịt, nói.
– Tống Nghĩa Thiên ta hướng tới vô tận tinh không a.
– Nói xong?
Vân Phi Dương không nhịn được hỏi.
Tống Nghĩa Thiên vội vàng chắp tay nói.
– Tiền bối đã đến từ phía trên, khẳng định nghe nói qua Đại Đạo Tiên Minh?
– Thật có lỗi.
Vân Phi Dương đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, một tay đặt trên đầu nói:
– Chưa nghe nói qua.
“Vù vù!”
Trong khoảnh khắc, linh hồn rót vào thức hải, bá đạo thu lấy trí nhớ.
“A a!”
Bởi vì thủ đoạn tàn nhẫn, lại không ôn nhu, Tống Nghĩa Thiên nhất thời thống khổ hét thảm.
“Chậc chậc.”
Nhìn trí nhớ tên này một lần, Vân Phi Dương nhấc hắn lên như một con gà con.
– Lão tử lần đầu nhìn thấy hỗn đản phản bội huynh đệ, xem hài đồng như cỏ rác như ngươi.
Lý Hành Thiên cùng Điện chủ Thông Ma Điện ngạc nhiên.
Phản bội huynh đệ, chuyện này bọn họ biết, nhưng xem hài đồng như cỏ rác lại nói từ đâu?
Hai người cũng không biết, Đại Đạo Tiên Minh thu Đại Đạo Minh tông môn làm cấp dưới, giao trách nhiệm cho Tống Nghĩa Thiên phải mỗi tháng, thời gian cố định đưa lên ba ngàn đồng nam đồng nữ.
Đại Đạo Tiên Minh muốn ba ngàn đồng nam đồng nữ, không phải vì bồi dưỡng mà xem coi như đỉnh lô, cung cấp cho tông môn trưởng lão thậm chí đệ tử tu luyện.
Căn cứ trí nhớ, Vân Phi Dương biết, Tống Nghĩa Thiên trèo lên Tiên Tông đã hai năm, hai mươi bốn tháng, lần lượt đưa lên hai mươi bốn lần đồng nam đồng nữ.
Đó đều là từng sinh mệnh nhỏ bé, vốn nên trải qua tuổi thơ sinh hoạt không buồn không lo, cuối cùng chỉ có thể biến thành đỉnh lô, cái này bi kịch bực nào, mà hành vi như thế, lại khiến người ta giận sôi!