Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2439
Bất kỳ địa phương nào đều có cấm địa, dù Thanh Nhã đại lục cũng không ngoại lệ.
Đoạn Hồn Cốc cũng là cấm địa vị diện này, được thế nhân xưng là phần mộ của võ giả, bởi vì tám chín phần mười võ giả đi vào sẽ vẫn lạc.
Cấm địa càng nguy hiểm, càng có cơ duyên.
Những võ giả may mắn còn sống sót đi ra Đoạn Hồn Cốc, có người thu được cơ duyên, nhất phi trùng thiên, sau cùng trở thành cường giả đứng đầu đại lục.
Chỉ là…cơ duyên chung quy có hạn.
Trong năm tháng dài đằng đẵng, có quá nhiều người may mắn thu hoạch được cơ duyên, làm cấm địa nơi đây sớm đã bị đào rỗng.
Cơ duyên không có.
Nhưng nguy hiểm vẫn còn.
Cho nên Đoạn Hồn Cốc bị xem là địa phương đáng sợ nhất Thanh Nhã đại lục, dù cường giả cấp Vũ Thần cũng không dễ dàng đi vào.
Lý Hành Thiên khôi phục thực lực, cầm kiếm giết đến tận Thông Ma Sơn, kết quả xem thường thực lực bọn họ, đối kháng bị thua, chỉ có thể bị động tiến vào Đoạn Hồn Cốc.
Hắn bị thương vốn cũng không còn uy hϊế͙p͙.
Nhưng ba điện chủ sợ hắn lần nữa sống sót, từ đó mang đến uy hϊế͙p͙, lúc này đuổi vào trong cốc.
Minh Chủ Đại Đạo Minh nhận được tin tức, mang hai thủ hạ cấp Vũ Thần cũng tiến vào Đoạn Hồn Cốc.
Mục đích nhất Điện nhất Minh rất đơn giản.
Vô luận như thế nào cũng phải diệt trừ Lý Hành Thiên, triệt để tuyệt hậu hoạn.
“Khặc khặc kiệt.”
Đoạn Hồn Cốc, trong một mảnh đất hoang phế, Tả phó điện chủ Thông Ma Điện cười quái dị.
– Lý Hành Thiên, ngươi còn có thể chạy trốn tới địa phương nào?
– Sống tạm mấy chục năm, chắc đã thỏa mãn.
Hữu Điện chủ cười lạnh.
“Xoát! Xoát!”
Đúng vào lúc này, Minh Chủ tiên phong đạo cốt của Đại Đạo Minh mang theo hai tên Vũ Thần bay tới.
“A?”
Điện chủ Thông Ma Điện kinh ngạc.
– Tống minh chủ, ngươi làm sao tới đây?
Minh chủ Đại Đạo Minh thản nhiên nói.
– Ta sợ Quý Điện khó có thể giết chết hắn, từ đó thả hổ về rừng.
“Ha ha ha.”
Điện chủ Thông Ma Điện cười to.
– Bên trong Đoạn Hồn Cốc, Lý Hành Thiên hắn coi như mọc cánh cũng chắp cánh khó thoát, Tống minh chủ buồn lo vô cớ.
Tống minh chủ nhìn về phía Lý Hành Thiên cả người đầy máu, lắc đầu.
– Lý huynh, ẩn nhẫn mấy chục năm, tại sao không tiếp tục nhịn xuống, vì sao tái xuất giang hồ đâu?
“Phi!”
Lý Hành Thiên cả giận nói.
– Lý Hành Thiên ta mắt mù mới có thể xưng huynh gọi đệ cùng tặc tử gian trá như ngươi!
Trước kia, hắn từng cùng Đại Đạo Minh Minh Chủ mới quen đã thân, sau kết làm huynh đệ, cũng dốc hết tư nguyên Lý gia giúp hắn phát triển Đại Đạo Minh.
Nhưng.
Biết người biết mặt không biết lòng.
Khi Đại Đạo Minh trở thành tông môn đỉnh phong số một số hai đại lục, Tống minh chủ lại liên hợp Thông Ma Điện diệt gia tộc Lý Hành Thiên, chia cắt sản nghiệp cùng tư nguyên dưới trướng.
Người mình xem như huynh đệ lại đâm mình một đao sau lưng, không thể nghi ngờ vô cùng thống khổ.
Càng châm chọc là.
Minh chủ Đại Đạo Minh tên Tống Nghĩa Thiên, nghĩa bạc vân thiên.
Lúc đó.
Trên giang hồ có song Thiên kết nghĩa.
Hai Thiên này phân biệt đại biểu Lý Hành Thiên và Tống Nghĩa Thiên.
Chuyện của bọn hắn, chuyện kết bái được phổ biến truyền tụng.
Trên thực tế?
Tống Nghĩa Thiên chỉ là ngụy quân tử, hắn không chỉ có hố Lý Hành Thiên, cũng hố mọi người.
Mỗi lần nghĩ lại bản thân nỗ lực hết tất cả vì huynh đệ, sau cùng đổi lấy bị huynh đệ ám toán, rơi vào kết cục cửa nát nhà tan, Lý Hành Thiên khó có thể ức chế phẫn nộ, phun máu, khiến thương thế tăng thêm lúc ẩn cư.
Nếu như không phải Vân Phi Dương xuất hiện, lấy lực lượng nghịch thiên hóa giải thương thế, sợ rằng không thể sống được mấy năm nữa.
– Không sai.
Tống Nghĩa Thiên cười nói.
– Trước mặt Lý huynh, Tống Nghĩa Thiên ta chỉ là một tiểu nhân hèn hạ.
Nhìn nét mặt của tên này, rõ ràng không cho rằng đó là nhục nhã, ngược lại cho là quang vinh.
– Nhưng mà.
Hắn dừng một chút, nói.
– Người có tác phong chính phái giống Lý huynh có thể trở thành cường giả một phương lại vĩnh viễn không thể trở thành chúa tể một phương.
“Ha ha ha!”
Lý Hành Thiên cười ha hả, cười có chút bi thương.
– Đúng vậy, Lý Hành Thiên ta quá quang minh lỗi lạc, mới có thể bị gian tặc ngươi lợi dụng, mới có thể cửa nát nhà tan!
Hắn hận Tống Nghĩa Thiên, càng hận chính mình năm đó quá quan tâm hư danh thế tục, quá quan tâm cái gọi chính nghĩa, nếu như luyện ý chí thành sắt đá, sao rơi vào kết quả như hiện tại!
– Lý huynh.
Tống Nghĩa Thiên nói.
– Nếu có kiếp sau, hi vọng ngươi hiểu rõ, muốn cường đại ở thế giới này, phải không từ thủ đoạn!
Khi nói chuyện, nháy mắt với thủ hạ.
Hai tên Vũ Thần lúc này tế ra binh khí, ngưng tụ Linh lực cường thế đánh tới.
– Lên.
Điện chủ Thông Ma Điện hạ lệnh.
“Xoát! Xoát!”
Hai phó điện chủ ngưng tụ khí tức âm tà, giáp công cùng hai tên Vũ Thần Đại Đạo Minh hình thành Đông Tây Nam Bắc.
Đối mặt ba tên Vũ Thần Thông Ma Điện, Lý Hành Thiên bị ngược trọng thương mà chạy, bây giờ thương thế chưa khôi phục, lại phải đối mặt bốn tên Vũ Thần, kết quả khẳng định bi kịch.
Nhưng ánh mắt đục ngầu của lão giả nhìn qua cao tuổi này lại không phát ra vẻ kiêng kị, ngược lại lóe lên tia sáng dứt khoát.
– Lý Hành Thiên ta không thể chết dưới đao cừu nhân, không còn mặt mũi đối mặt với liệt tổ liệt tông Lý gia dưới cửu tuyền, nguyện linh hồn câu diệt, tiếp nhận nỗi khổ vĩnh thế không được siêu sinh!
Hắn phẫn nộ rống to.
“Hưu! Hưu!”
Trong khoảnh khắc, quanh thân bị từng chấm nhỏ ánh sáng bao phủ, hiển nhiên muốn tự bạo linh hồn.
Đừng nói chết, dù linh hồn câu diệt, hắn cũng không sợ, nhưng trước tiên, có thể kéo theo mấy tên địch nhân chôn cùng cũng đáng!
– Không tốt!
– Hắn muốn tự bạo!
Bốn tên Vũ Thần đột kích đại biến.
“Vù vù!”
Đúng vào lúc này, một cỗ khí tức tối tăm cuốn tới, trong nháy mắt bao phủ Lý Hành Thiên, chặt đứt liên hệ giữa hắn và linh hồn.
Mà điểm sáng tồn tại quanh thân nhất thời ảm đạm.
“Khặc khặc kiệt.”
Thông Ma Điện điện chủ cười quái dị.
– Trước mặt bản tọa, ngươi không có năng lực lựa chọn mình chết như thế nào!
Ý thức được chính mình khó có thể tự bạo, ánh mắt Lý Hành Thiên xuất hiện tuyệt vọng.
Lần này bị đuổi kịp, hắn vốn không tính toán sống tiếp, thế không thể kéo mấy cái đệm lưng, thực sự khó có thể tiếp nhận!
“A a!”
Lý Hành Thiên ngửa đầu hét lớn.
– Ông trời, vì sao người đối với ta như thế!
“Vù vù!”
Đông Tây Nam Bắc bốn phương tám hướng, bốn loại cường thế lực lượng gào thét lao đến.
– Lý huynh.
Tống Nghĩa Thiên ôm quyền, cười nói.
– Lên đường bình an.
– Tống Nghĩa Thiên!
Lý Hành Thiên phẫn nộ mắng to.
– Ác giả ác báo, sớm muộn gì cũng có một ngày, ngươi sẽ chết không có chỗ chôn!
“Ha ha ha!”
Tống Nghĩa Thiên cao giọng cười to.
– Lý huynh, thực không dám giấu, huynh đệ ta chỉ còn cách phía trên Vũ Thần nửa bước.
Điện chủ Thông Ma Điện nghe vậy, ánh mắt hiện ra vẻ hoảng hốt.
Trong đại lục phàm trần, nếu như có thể đột phá đến phía trên Vũ Thần, chẳng khác nào có thể thăng lên vị diện cao hơn!
Lý Hành Thiên ngốc trệ.
Hắn đột phá Vũ Thần rất lâu, dù tu luyện như thế nào cũng khó tìm hiểu ra dù nửa bước tới.
“Vù vù!”
Tống Nghĩa Thiên mở ra hai tay, hơi thở đến gần phía trên Vũ Thần bộc phát, thần sắc vô cùng ngạo nghễ.
– Lý huynh, ngươi cảm thấy Thanh Nhã đại lục này còn có ai có thể làm khó dễ được ta?
“Đạp, đạp, đạp.”
Đột nhiên, có tiếng bước chân truyền đến.
Nụ cười ngạo nghễ trên mặt Tống Nghĩa Thiên đột nhiên ngưng kết, Điện chủ Thông Ma Điện cũng nhìn về phía sau lưng.
Chỉ thấy một người thanh niên cất bước đi tới, người này hình dáng phi phàm, khí vũ hiên ngang, khóe môi nhếch lên mỉm cười nhàn nhạt, cất lời.
– Ta cảm thấy, có người có thể làm được.
– Tỉ như.
Hắn dừng một chút, chỉ mình.
– Ta.