Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2437
Vân Phi Dương khôi phục hai loại ham muốn khác, lúc này phóng thích không gian pháp tắc phong cả Đào Hoa chi nguyên, phiêu nhiên rơi xuống trước mặt trưởng lão Tôn gia, nhẹ nhàng nhấc tay, oanh sát.
Nói thật.
Đưa tay cử động, hoàn toàn vẽ vời cho thêm chuyện.
Lấy thực lực Vân Phi Dương, hoàn toàn có thể giết người bằng ánh mắt.
Võ giả xem náo nhiệt bị không gian trói buộc thấy trưởng lão Tôn gia cùng Tôn công tử bạo thể mà chết như nhau, ánh mắt lấp lóe vẻ hãi nhiên.
Đây chính là cường giả đến gần vô hạn Vũ Hoàng, cứ như vậy bị tuỳ tiện mạt sát, quá đáng sợ, quá dọa người đi!
“Xoát!”
Vân Phi Dương giơ lên một bàn tay khác.
“Hưu! Hưu!”
Trong khoảnh khắc, mấy chục đạo lưu quang ngưng tụ mà ra, võ giả Tôn gia nhao nhao bị hấp vào dừng lại giữa không trung.
– Dám đánh chú ý nữ nhân của ta.
Vân Phi Dương nhẹ nhàng nắm tay, lạnh lùng nói,
– Chết không yên lành.
“Phốc, phốc!”
Ngực mười mấy tên võ giả Tôn gia nổ tung hiện lên trái tim đang nhảy nhót bay ra theo dòng máu nóng, tứ phân ngũ liệt giữa không trung.
Mất đi trái tim tương đương với mất đi sức sống.
Võ giả bị trói buộc tư duy phai mờ trong tuyệt vọng cùng thống khổ, hóa thành vô số cỗ thi thể.
Trong khoảng thời gian ngắn diệt đi mấy chục Vũ Vương, đối với Vân Phi Dương mà nói, dễ như trở bàn tay, nhưng trong mắt võ giả xem náo nhiệt thì cảm thấy rợn cả người!
Tên này là ai!
Hắn rốt cuộc mạnh cỡ nào!
– Lão gia hỏa.
Vân Phi Dương quay đầu, thản nhiên nói.
– Ngươi cũng có thể chết rồi.
Ánh mắt Cung trưởng lão lấp lóe ra vẻ hoảng sợ, thanh âm run rẩy.
– Ta ta là trưởng lão Đại Đạo Minh, ngươi…ngươi không thể giết ta!
Hắn chỉ bị không gian thuộc tính trói buộc, có thể mở miệng nói chuyện.
Nhưng mắt thấy Vũ Vương Tôn gia cùng Tôn trưởng lão dễ dàng bị mạt sát đã sớm bị dọa đến thất hồn lạc phách.
– Đại Đạo Minh?
Vân Phi Dương từng nghe qua thế lực này trong miệng Lý Hành Thiên.
– Đúng đúng!
Cung trưởng lão vì mạng sống, vội nói.
– Ta là trưởng lão Đại Đạo Minh, nếu như ngươi giết ta, Đại Đạo Minh sẽ không tha ngươi!”
– Sẽ không tha ta?
Vân Phi Dương cười, cười rất vui vẻ.
Lâm Chỉ Khê cùng Liễu Nhu chúng nữ trong phòng trúc lắc đầu.
Cái tên này, nếu như đổi thái độ, cầu xin tha thứ, có lẽ Vân Phi Dương sẽ thiện tâm, chỉ à tra tấn hắn một phen coi như thôi.
Lấy thế lực mình để uy hϊế͙p͙ hắn? Không thể nghi ngờ là tìm đường chết!
– Bằng hữu!
Cung trưởng lão nói tiếp.
– Minh chủ Đại Đạo Minh hiện tại là anh vợ ta, nếu như ngươi giết ta, hắn sẽ không buông tha!
– Không bằng dạng này.
– Ngươi thả ta một con đường sống, ta sẽ xem như việc gì cũng chưa từng xảy ra, mọi người đều vui vẻ!
Võ giả xem chiến khó động đậy nghe được lời Cung trưởng lão nói, nhất thời suy đoán, người tuổi trẻ có thể sẽ thỏa hiệp.
Dù sao, Đại Đạo Minh là một trong tông môn cường thế nhất Thanh Nhã đại lục, có thể chống lại, cũng chỉ có Thông Ma Điện.
Huống chi, đối phương không có làm ra sự việc gì cực đoan, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, tất cả đều vui.
Thật có lỗi.
Bọn họ hiểu sai.
Vân Phi Dương có thể thỏa hiệp mọi việc, nhưng duy chỉ không cách nào thỏa hiệp khi có người đùa giỡn nữ nhân mình!
– Đều vui vẻ?
Hắn nhẹ nhàng nâng đầu, nói.
– Ngươi suy nghĩ nhiều.
Thanh âm băng lãnh, ẩn chứa sát cơ.
Bất an trong lòng Cung trưởng lão càng mãnh liệt, tròng mắt kịch liệt co vào.
Hắn muốn giãy dụa, muốn tuyệt vọng gào thét nhưng chưa kịp mở miệng, đã bành một tiếng hóa thành mưa máu.
Mắt thấy thân thể trưởng lão Đại Đạo Minh vỡ nát như võ giả Tôn gia, võ giả xem náo nhiệt trợn mắt hốc mồm.
Tên này…giết Cung trưởng lão!?
Xong, xong.
Đại Đạo Minh chắc chắn sẽ không tha cho hắn, khẳng định sẽ truy sát khắp thế giới.
Tuy phương vị diện này rộng lớn, há có đất dung thân?
“Hưu —— “
Uy áp trói buộc quanh thân biến mất, âm thanh Vân Phi Dương truyền đến.
– Lăn.
Một chữ đơn giản phát ra khí tức không thể ngỗ nghịch khiến cho võ giả thoát khốn chỉ có thể liều lĩnh chạy trốn.
Còn về nhìn mỹ nữ?
Mệnh đều tùy thời không còn, thật không có tâm tình!
– Đại Đạo Minh?
Vân Phi Dương nỉ non.
– Đã cơ duyên xảo hợp đi tới trần thế vị diện này, tự nhiên cũng muốn xem, tông môn kia phách lối bực nào.
– Ta cũng đi!
Lương Âm vội nói.
Trong khoảng thời gian này một mực ẩn cư trong Đào Hoa chi nguyên để nàng cảm thấy rất nhàm chán, ước gì ra ngoài ầm ĩ.
Lâm Chỉ Khê chúng nữ lại không hứng thú đi khi dễ võ giả đại lục, các nàng lựa chọn lưu lại phòng trúc.
Bất quá, vui vẻ là, Vân Phi Dương có thể biểu hiện ra biến hóa không tính trước, khoảng cách triệt để khôi phục cũng không còn xa.
Thất tình về hết, lục dục khôi phục ba.
Tên này đã khôi phục không khác gì nhiều, rời đi có thể nắm tay Lương Âm, chứng minh chí ít có ham muốn, mà không phải một mực vô dục vô cầu.
Đương nhiên.
Ba Dục khác còn mất phương hướng trong hư không cấp độ sâu, một ngày không trở về cơ thể, một ngày khó trở thành người có thất tình lục dục chân chính.
Vân Phi Dương cũng không có lựa chọn xuyên toa không gian, mà ngự không phi hành giữa bầu trời Thanh Nhã đại lục.
– Thật xinh đẹp.
Lương Âm một bên đi đường, một bên thưởng thức phong cảnh ven đường, trên mặt xuất hiện mỉm cười mê người.
Vân Phi Dương nhẹ nhàng kéo nàng qua, ôn nhu nói.
– Có xinh đẹp cũng không bằng nàng.
Lương Âm lườm hắn một cái.
– Nói năng ngọt xớt.
Nội tâm nàng cũng rất ngọt, dù sao từ khi ẩn cư đến nay, lần đầu tiên nghe hắn nói tiện ra như thế, buồn nôn như thế.
Đây mới là Vân Phi Dương.
Đây mới là nam nhân mình!
Ham muốn trở về ba, Vân Phi Dương có chuyển biến rất lớn, chủ động ôm Lương Âm vào lòng phi hành, nói.
– Trong khoảng thời gian này, ủy khuất các nàng.
Dù thất tình lục dục đoạn hết, hay vô dục vô cầu, hắn đều nhớ tinh tường mọi chuyện, khi tình huống chuyển biến tốt đẹp hơn cũng càng tự trách.
– Chàng biết thì tốt rồi.
Lương Âm dán trong ngực hắn âm u nói.
Vân Phi Dương nói.
– Chờ mất đi hết thảy, ta mới hiểu được, tầm quan trọng của các nàng đối với ta, cho nên loại chuyện này, về sau tuyệt sẽ không phát sinh.
– Dù trở thành người bình thường.
– Dù khó có thể trèo lên cảnh giới võ đạo cao hơn, ta cũng sẽ vĩnh viễn làm bạn các nàng.
Lời nói dù nghe có chút buồn nôn nhưng cũng là lời trong lòng Vân Phi Dương, bởi vì chỉ có khi chân chính thể nghiệm sự khiếm khuyết mới hiểu được trân quý.
Chặt đứt thất tình lục dục, đối với hắn mà nói là một loại khảo nghiệm, tuy cuối cùng không có mê luyến thực lực, khôi phục như lúc ban đầu, nhưng mà có lĩnh ngộ khắc sâu hơn.
Võ đạo thì tốt đó.
Nhưng mình muốn có thân nhân, huynh đệ làm bạn hơn.
Cả hai thiếu một, dù thành tựu đại đạo Huyền Tiên, thành tựu Đại Đạo Chi Đỉnh, thành tựu Đại Đạo Vĩnh Hằng càng mạnh, lại có ý nghĩa gì?
– Trèo lên đỉnh phong, lúc tầm mắt bao quát non sông, bên người có thân nhân cùng huynh đệ làm bạn.
Vân Phi Dương nhìn lên trời, ánh mắt kiên định.
– Đây mới là võ đạo ta truy cầu!
“Vù vù!”
Khi nói chuyện, khí tức cuồn cuộn điên cuồng hiện lên quanh thân, một trong lục dục bị nhốt trong hư không cấp độ sâu đột phá không gian gông xiềng, lần nữa đi qua vũ trụ dung nhập vào cơ thể hắn!
Lương Âm dựa trong ngực cảm thụ nam nhân mình phát ra khí tức cuồn cuộn, ngạc nhiên nói.
– Hắn giống như lại thay đổi…