Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2415
Binh khí chế tạo từ Hỗn Nguyên Thạch, lại qua Viễn Cổ Bất Diệt Hỏa luyện hóa, uy lực vô cùng khủng bố.
Vân Phi Dương tay phải kiếm, tay trái đao, lực chiến đấu có thể nói tăng vọt.
Nhưng hắn cũng biết, muốn áp chế Đại Tôn Giả, vẻn vẹn dựa vào binh khí, còn kém một chút, phải vận dụng át chủ bài càng lớn mới được.
Lá bài tẩy này chính là Tru Thiên Kiếm Trận!
Vân Phi Dương một đường tu luyện mà đến, át chủ bài rất nhiều, tỉ như bạo phát Đại Hồn Huyết Mạch bí pháp đệ ngũ biến, tỉ như Đại Nhật Hồng Viêm Thuật đệ tam trọng cảnh – Phần Thiên Vực, v.v…
Nhưng át chủ bài thần bí nhất, mấu chốt nhất vẫn là Tru Thiên Kiếm Trận.
Bởi vì loại kiếm trận không biết do ai sáng tạo này có thể căn cứ tu vi người thi triển, binh khí đề bạt mà tăng cường uy lực!
Năm đó ở hạ giới.
Bằng vào Tru Thiên Kiếm Trận để hắn có thể trong nghịch cảnh chém giết võ giả Chuẩn Tiên của Tứ Môn gia tộc.
Sau khi phi thăng tới Chân Vũ Thần Vực.
Vân Phi Dương một mực nỗ lực cường hóa uy lực kiếm trận, tỉ như thu thập hoặc chế tạo ra rất nhiều kiếm khí phẩm chất cao.
Lần này thi triển ra, lấy Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm cùng Hỗn Nguyên Càn Khôn Đao làm mắt trận, trong nháy mắt hình thành kiếm trận mạnh hơn so với trước kia không biết bao nhiêu lần!
Vù vù!
Tru Thiên Kiếm Trận, ngạo nghễ mà đứng.
Cường thế kiếm ý trong vũ trụ lan tràn ra,bộc lộ ra khí tức khiến người ta không rét mà run.
Một khắc này.
Tinh không phía ngoài Thiên Dực Vực bị vô tận kiếm ý bao phủ!
Thiên Nhược Kỳ thấy thế, âm thầm cả kinh.
-Không nghĩ tới tên này có át chủ bài ường đại như vậy!
Kiếm trận phát ra khí tức mặc dù so ra kém kiếm ý Đại Đạo Huyền Tiên ngưng tụ nhưng mà để cho nàng biết, uy lực tuyệt đối không thể khinh thường!
Khặc khặc khặc!
Đại Tôn Giả trong kiếm trận cười quái dị.
-Tiểu tử, chỉ bằng loại kiếm trận này mà muốn vây khốn bản tôn, ý nghĩ quá hão huyền.
Kiếm trận đột nhiên xuất hiện để hắn vội vàng không kịp chuẩn bị mới bị trói buộc, nhưng căn bản không để trong lòng, dù sao bất luận trận pháp gì, đứng trước sức mạnh tuyệt đối đều chỉ là thùng rỗng kêu to.
Vân Phi Dương cười nhạt một tiếng.
-Lão gia hỏa, thỏa thích hưởng thụ khoản đãi nhiệt tình của ta đi.
Hưu! Hưu!
Trong khoảnh khắc, Tru Thiên Kiếm Trận lần nữa ngưng tụ ra kiếm ảnh, lít nha lít nhít.
Đây là hình thái thứ nhất.
Nhìn kiếm vũ ngưng tụ mà xem, uy lực rõ ràng mạnh hơn trước kia!
Kiếm trận được hai thanh vũ khí chế tạo từ Hỗn Nguyên Thạch gia trì, người thi triển lại có lĩnh ngộ kiếm đạo càng cao, uy lực tự nhiên không thể giống nhau.
Không nói quá.
Bất luận một cường giả cấp tộc trưởng nào bị vây trong kiếm trận, kết quả nhất định bi kịch.
Nhìn lấy kiếm trận điên cuồng ngưng tụ mưa kiếm phát ra uy năng cường thế, Đại Tôn Giả khinh thường chú ý.
-Chỉ là kiếm khí, có thể làm khó dễ được ta?
Xoát! Xoát!
Vừa dứt lời, vô số mưa kiếm nổ bắn lao xuống!
Đại Tôn Giả nhướng ngướng mày, song chưởng ngưng tụ lực lượng nghênh tiếp.
Oanh! Oanh!
Trong kiếm trận, bạo hưởng không ngừng, kiếm ý cường thế điên cuồng tràn ngập.
Đại Tôn Giả dựa vào thực lực cường đại, lần lượt hóa giải hết kiếm khí, vô cùng thành thạo.
Vân Phi Dương cười không nói.
Tru Thiên Kiếm Trận uy lực tuy đề bạt không ít, nhưng hắn cũng biết, dựa vào hình thái thứ nhất, khẳng định không thể treo đánh Đại Tôn Giả.
Không vội, không vội.
Lão tử có thời gian chơi với ngươi.
Vân Phi Dương một bên nghĩ, một bên lần nữa biến ảo mưa kiếm, tiến hành oanh tạc không ngừng nghỉ.
Xoát! Xoát!
Mưa kiếm điên cuồng ngưng tụ, điên cuồng oanh tạc.
Đại Tôn Giả bị vây trong kiếm trận, lông mày dần dần nhăn lại, giờ phút này hắn đã ý thức được, đối phương muốn tiêu hao mình!
Oanh!
Oanh!
Trong kiếm trận, mưa kiếm đột kích, dường như vĩnh viễn không có điểm dừng!
Đại Tôn Giả mới đầu còn có thể tiêu sái ứng đối, nhưng theo số lần oanh kích tăng nhiều, dần dần có chút đỡ không xuể.
-Tiểu tử!
Sau khi lại hóa giải một nhóm mưa kiếm, hắn lạnh lùng nói.
-Bản tôn ngược lại muốn xem, ngươi có thể chống bao lâu!
Theo Đại Tôn Giả, nhiều lần khu động kiếm trận như thế, khẳng định hao phí năng lượng, nếu mình một mực chống được, bảo đảm để hắn tinh bì lực tẫn!
Không sai.
Mỗi lần ngưng tụ mưa kiếm, đều sẽ hao phí năng lượng.
Nhưng Vân Phi Dương có hai tiên hạch, muốn khiến hắn tinh bì lực tẫn, sợ phải cần một đoạn thời gian tương đối dài.
…
Trong tinh không.
Tru Thiên Kiếm Trận vẫn tồn tại, vẫn lấp lóe tia sáng chói mắt.
Theo bên trong mỗi lần oanh tạc, trận pháp lưu quang đều sẽ có kiếm ý cường thế hiện lên, tràn ngập trong không gian.
Thời gian dần dần trôi qua.
Một ngày.
Hai ngày.
Nửa tháng…
Trong khoảng thời gian này, Thiên Nhược Kỳ thủy chung nhìn xa xa.
Trong kiếm trận phát sinh hết thảy, nàng không cách nào mắt thấy, chỉ có thể từ biểu lộ lạnh nhạt của Vân Phi Dương mà suy đoán, Đại Tôn Giả hẳn không có năng lực phá trận.
Oanh!
Oanh!
Lại thêm một vòng oanh tạc.
Đại Tôn Giả đứng trong trận pháp, biểu lộ khinh thường trên mặt đã biến mất.
Trong thời gian nửa tháng, bị mưa kiếm oanh tạc vô số lần, đổi lại người nào cũng khó có thể chịu nổi.
Hưu! Hưu!
Đúng vào lúc này, mưa kiếm lần nữa ngưng tụ.
Đại Tôn Giả thấy thế, khóe miệng kịch liệt co quắp, nói nhỏ.
-Tiểu tử kia không mệt mỏi sao!
Vân Phi Dương không mệt, nhưng hắn mệt!
Xoát! Xoát!
Mưa kiếm lần nữa ầm vang rơi xuống, Đại Tôn Giả lần nữa hóa giải, nhưng từ cường độ xuất thủ cùng tốc độ mà xét, rõ ràng không có mây bay nước chảy như trước kia.
-Lão gia hỏa.
Vân Phi Dương cười lạnh.
-Ta nhìn ngươi còn có thể chống bao lâu.
Xoát! Xoát!
Mưa kiếm lần nữa ngưng tụ, lần nữa oanh tạc.
Như thế, lại qua nửa tháng, Đại Tôn Giả vốn rất tiêu sái, bị tạc tê cả da đầu.
Kiếm trận hình thái thứ nhất tuy khó có thể thương tổn hắn, nhưng lại giống như con muỗi đốt không ngừng nghỉ, thời gian dài cũng là sự việc thống khổ!
Đương nhiên, Đại Tôn Giả trong lúc đó nghĩ tới việc phá trận.
Nhưng Vân Phi Dương không cho cơ hội, oanh tạc toàn phương vị, bốn phương tám hướng.
…
Hai tháng sau.
Trong Tru Thiên Kiếm Trận, kiếm ý ngang dọc.
Đại Tôn Giả thân trong trận, trường bào đỏ hồng sớm bị kiếm ý vạch phá ra vô số khe, trên da có từng đạo từng đạo kiếm ngân nhỏ bé.
Cao thủ Huyết Điện cao thâm mạt trắc?
Thật có lỗi, hắn lúc này càng giống một ông già lưu lạc đầu đường.
Xoát! Xoát!
Trong kiếm trận, mưa kiếm lần nữa ngưng tụ.
Đại Tôn Giả thấy thế, tâm thần kém chút muốn sụp đổ!
Trong hơn sáu mươi ngày, tiếp nhận mấy vạn lần oanh kích, thao tác như thế này, làm hắn tê cả da đầu, khiến hắn muốn thổ huyết!
-Lão gia hỏa.
Vân Phi Dương cười nói:
-Thoải mái không?
-Gia hỏa đáng giận!
Đại Tôn Giả cả giận nói.
-Có bản lĩnh bỏ kiếm trận đi, ngươi ta đánh một trận đàng hoàng!
Một tên tà môn ngoai đạo lại chủ động yêu cầu chiến đấu đường đường chính chính, có thể thấy được bị điên cuồng oanh tạc như vậy, có khả năng bức người ta điên lên.
-Đánh một trận đàng hoàng?
Vân Phi Dương nói:
-Có thể, có thể.
Vù vù!
Vừa dứt lời, trong kiếm trận phong vân đột biến, mưa kiếm lít nha lít nhít trong nháy mắt tập hợp cùng một chỗ, hình thành vô số thân cự kiếm chống trời.
Đây là hình thái thứ hai.
Cự kiếm chống trời phơi bày ra, kiếm ý cường thế càng thêm dày nặng.
Đại Tôn Giả chau mày.
Trực giác nói với mình, mấy chuôi cự kiếm treo trên không kia, uy lực mỗi chuôi đều không kém gì một màn mưa kiếm lúc trước.
Xoát! Xoát!
Trong khoảnh khắc, cự kiếm lấp lóe ánh sáng, mang theo kiếm ý cường thế chém xuống.