Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2355
Một khắc đồng hồ?
Giải quyết chúng ta?
Cường giả Đại Vương Minh nghe vậy, khịt mũi coi thường.
Không thể phủ nhận, kẻ này giết chết Thiết Ưng Vương, thực lực có chút mạnh, nhưng chúng ta có hơn mười tên phía trên Đế, như thế nào để hắn một người làm càn?
Dưới tình huống bình thường, một người đối mặt hơn mười tên phía trên Đế, khẳng định không được.
Nhưng Vân Phi Dương khác biệt.
Thực lực hắn hoàn toàn không kém gì tộc trưởng tộc quần, thật không có để những võ giả Đại Vương Minh trước mặt để vào mắt.
– Lên!
Tóc bạc lão giả hạ lệnh.
“Xoát!”
“Xoát!”
Trong khoảnh khắc, hơn mười tên võ giả Đại Vương Minh theo bốn phương vị giết tới, pháp tắc chi lực cường thế không ngừng phun trào chấn động không gian phân mảnh.
Vị diện không có Thiên Đạo gia trì, không gian bích lũy tuy còn cứng rắn nhưng căn bản khó có thể chịu đựng được lực lượng áp bách.
“Vù vù!”
Mấy chục đạo lực lượng theo bốn phương tám hướng vọt tới, từng cái như Thượng Cổ Hung Thú đang gào thét.
Vân Phi Dương khinh thường cười một tiếng, tiếp theo cất bước mà ra, nắm tay phải đột nhiên vung lên hình thành lực lượng thuần túy nhất.
“Oanh! Oanh! Oanh!”
Trong khoảnh khắc, các đạo lực lượng đang đánh tới bị chấn vỡ nát.
– Làm sao có thể!
Võ giả Đại Vương Minh thấy thế, đột nhiên ngây người.
“Xoát!”
Đúng vào lúc này, Vân Phi Dương xuất quỷ nhập thần hiện lên trước mặt hai tên võ giả, hai tay mở ra, phân biệt chụp trên cổ bọn họ, lãnh đạm nói.
– Có thể chết rồi.
“Bành! Bành!”
Hai tên phía trên Đế kia không có bất kỳ giãy dụa gì, thậm chí không có thống khổ bạo thể mà chết, huyết nhục phiêu đãng đầy trời.
“Tê!”
Người khác hít một hơi lãnh khí.
Thực lực đưa tay miểu sát phía trên Đế để bọn hắn kinh hãi.
Đương nhiên, có ít người không có quá nhiều thời gian đi kinh hãi bởi vì Vân Phi Dương giống như tử thần, lần nữa xuất hiện đằng sau hai tên võ giả, lấy thực lực cường đại bóp thành một mảnh mưa máu.
Bốn tên phía trên Đế trong khoảnh khắc vẫn lạc.
Thực lực nổ tung như thế, hung hăng đả kích nội tâm võ giả Đại Vương Minh.
Cũng để bọn hắn chân chính ý thức được, người xa lạ mới vừa tiến vào Hóa Tinh Vực không tầm thường!
“Xoát!”
Vân Phi Dương xuất hiện lần nữa, hai tay nhô ra, cường thế linh hồn lực phân hóa ra bốn đạo, trói buộc bốn tên thành viên, thản nhiên nói.
– Không chịu nổi một kích.
“A a!”
Linh hồn ăn mòn, bốn tên phía trên Đế của Đại Vương Minh thống khổ kêu thảm, tư duy cùng thức hải trở hỗn loạn, lần lượt thừa nhận tra tấn tới từ địa ngục.
Lão giả tóc bạc ý thức được không ổn, kinh hoảng hô to.
– Rút lui! Rút lui!!
“Ông!”
Vừa dứt lời, cường thế Đạo Ý tràn ngập mà đến hình thành Đạo Giới bao phủ không gian xung quanh.
Những võ giả Đại Vương Minh quay đầu chạy trốn bất ngờ không đề phòng đâm vào Đạo Giới bị hung hăng đánh về, từng tên hoa mắt.
“Răng rắc.”
Vân Phi Dương nắm quyền, cười tà nói.
– Đã đến, nào có lại đạo lý trở về.
“…”
Mọi người hãi nhiên thất sắc, không ngừng lui lại.
…
“Hưu!”
Không bao lâu, Đạo Giới bao phủ một khu vực biến mất, Vân Phi Dương cùng Thiên Nhược Kỳ bay ra.
Còn về hơn mười tên phía trên Đế của Đại Vương Minh, có bốn tên bị oanh sát tại chỗ, còn thừa không phải bị linh hồn tra tấn cũng bị ngược thương tích đầy mình.
Trên đường.
Thiên Nhược Kỳ hỏi.
– Làm sao không giết hết?
Vân Phi Dương lắc đầu.
– Ta cũng không có đam mê giết người.
Thiên Nhược Kỳ trầm mặc.
Ngươi không có đam mê giết người làm vui nhưng thủ đoạn giết mấy tên kia vừa rồi thật rất hung tàn, rất quả quyết.
…
Cơ Nghiệp thành.
Một thành trì quy mô nhỏ bên trong Hóa Tinh Vực.
Vân Phi Dương cùng Thiên Nhược Kỳ phiêu nhiên đi vào, tìm một khách sạn ở.
Đại Vương Minh như ý thức được người trẻ tuổi này có thực lực cường hãn, không có phái người đến tìm phiền toái.
– Làm sao tìm được phân đường Huyết Điện?
Tiến vào phòng trọ, Thiên Nhược Kỳ dò hỏi.
Vân Phi Dương duỗi người một cái, nói.
– Ta đã phái người đi điều tra, chẳng mấy chốc sẽ có tin tức.
“A.”
Thiên Nhược Kỳ ứng một tiếng, hơi bối rối nhìn hắn, đứng dậy rời đi.
Vân Phi Dương cười nói.
– Đừng quên, chúng ta bây giờ giả vờ phu thê, tốt nhất ở trong cùng một phòng, không phải vậy sẽ để người hoài nghi.
“…”
Thiên Nhược Kỳ dừng lại.
Vân Phi Dương trêu ghẹo.
– Thiên tộc trưởng, Vân mỗ trong khoảng thời gian này biểu hiện rất khá, cô không suy nghĩ một chút sao?
– Cân nhắc cái gì?
– Gả cho ta, làm nữ nhân của ta.
“Xoát!”
Hỗn Nguyên Càn Khôn Đao trực tiếp chém tới.
Vân Phi Dương nhẹ nhàng lấy hai ngón tay kẹp lại thân đao, nhếch miệng cười nói.
– Thiên tộc trưởng lại kích động.
“Hừ.”
Thiên Nhược Kỳ thu hồi đao, lạnh lùng nói.
– Vân Phi Dương, nhớ kỹ, ta là tộc trưởng Thiên Dực Tộc, mà ngươi chỉ là dòng chính đời ba Vân Vực.
Vân Phi Dương xoa xoa ngón tay, cười nói.
– Thiên tộc trưởng có ý, ta không xứng với tộc trưởng một tộc như cô?
– Chứ sao nữa?
Thiên Nhược Kỳ cao lạnh nói.
Vân Phi Dương cười nói.
– Thiên tộc trưởng, Vân mỗ tuy là dòng chính đời ba nhưng lại là trưởng lão nắm giữ thực quyền ở Vân Vực.
– Trưởng lão? Ngươi?
Thiên Nhược Kỳ khinh thường cười rộ lên.
Dưới cái nhìn của nàng, bất kỳ một tộc loại nào, chỉ cần đời một, đời hai còn trong lúc nhận chức, đời ba chung quy chỉ là tiểu bối, không có tư cách kế thừa chức trưởng lão.
Vân Phi Dương hỏi.
– Không tin?
Thiên Nhược Kỳ kiên định nói.
– Không tin.
Vân Phi Dương theo sát đi tới bảo trì cự ly rất gần cùng nàng, cười nói.
– Chúng ta đánh cược không? Nếu như ta là trưởng lão, cô gả cho ta, nếu như không phải, ta gả cho cô.
Thiên Nhược Kỳ lạnh lùng nói.
– Ta gả cho ngươi, ngươi gả cho ta, có khác nhau?
– Có khác nhau.
Vân Phi Dương nói.
– Cô gả cho ta liền phải hết thảy nghe theo mệnh phu quân, nếu như ta gả cho cô, tự nhiên cũng hết thảy đều nghe cô.
Thiên Nhược Kỳ thản nhiên nói.
– Không hứng thú.
Không phải không đánh bạc, mà không có ý lấy hôn nhân mình để làm tiền đặt cược, dù gả cho hắn, hay hắn gả cho mình.
– Sợ?
Vân Phi Dương nói.
Thiên Nhược Kỳ thản nhiên nói.
– Khi ta kế thừa tộc trưởng từng hướng liệt tổ liệt tông phát ra lời thề, cả đời không gả.
Vân Phi Dương im lặng.
Nữ nhân đẹp như vậy, phát xuống lời thề cả đời không gả, đối với nam nhân mà nói, thật không nào công bình.
Thiên Nhược Kỳ chung quy vẫn không đánh bạc cùng Vân Phi Dương.
Không hề nghi ngờ đây là một lựa chọn rất sáng suốt, dù sao tên kia có thể mượn nhờ tạo hóa giới chỉ, hút yêu bài đại biểu thân phận trưởng lão bay qua.
…
Độc Hạt cùng Vũ Thanh Vũ sưu tập tình báo, mấy ngày ngắn ngủi đã xác định không có cơ nghiệp nội thành có chỗ khả nghi.
Vân Phi Dương không dừng lại, mang theo Thiên Nhược Kỳ tiến về lớn càng thành.
Nửa tháng sau.
Hai người tới Hóa Tinh Chủ Thành nội vực.
Hóa Tinh thành quy mô không nhỏ, bên trong cũng vô cùng hỗn loạn.
Trên đường phố, nếu như ngươi nhìn ta khó chịu, ta nhìn ngươi khó chịu thì có khả năng diễn biến thành một trận đánh nhau.
Vân Phi Dương vừa mới tiến đến ngửi được âm trầm khí tức nhàn nhạt tản ra trong không khí, thầm nghĩ.
– Phân đường Huyết Điện, đang ở nơi này.
Hắn trước an trí Thiên Nhược Kỳ trong khách sạn, sau đó cải trang, lần nữa hóa thành Quan Sơn Bá, hơi phóng thích khí tức Luyện Huyết nhất tộc, hy vọng có thể để phân đường Huyết Điện chú ý.
Quả nhiên.
Đêm đen vắng người, một vài đạo bóng đen rơi vào trên nóc nhà, phát ra ám hiệu cổ quái.
Vân Phi Dương cười cười, cũng lấy Huyết Chú đáp lại.
“Xoát!”
“Xoát!”
Mấy người áo đen thả người bay đi.
Vân Phi Dương vọt ra cửa sổ đuổi theo, rất nhanh rơi vào trong ngõ hẻm u ám.
“Ha ha ha!”
Tiếng cười cởi mở truyền đến từ chỗ tối.
– Quan lão đệ, quả nhiên là ngươi!