Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2354
Vân Phi Dương chế định phương án tu luyện cho hậu bối thật vô cùng nghiêm cách, bởi vì thời gian tu luyện muốn hơn mấy lần dĩ vãng!
Trước kia, sau khi tộc nhân tu luyện sẽ có thời gian nghỉ ngơi sung túc, bây giờ bị áp súc đến hai ba canh giờ.
Tu luyện nhiều thì nhiều tu luyện, cũng không phải vấn đề lớn gì.
Quan trọng ở chỗ, mỗi nửa tháng đều có một lần kiểm tra, mỗi ba tháng đều có một lần Đại Khảo Hạch, không thông qua khảo hạch đều phải thừa nhận trừng phạt nghiêm khắc.
Còn về phương thức trừng phạt, nhiều kiểu.
Tỉ như quét đường trong thành, tỉ như trần truồng chạy ngoài thành, hoặc đứng trên đường cái hô to, mình là tên ngu ngốc.
Đây không phải trừng phạt, đây là nhục nhã.
Kinh khủng nhất là, tộc nhân hàng năm còn muốn đi địa phương hung thú trải rộng để chém giết hung thú đẳng cấp cao.
Không sai, đẳng cấp cao!
Loại cao này không phải một hai phẩm, mà cao hơn một đại cảnh giới.
Trừng phạt chỉ mất tự tôn, mà cái gọi hàng năm lịch luyện một lần tuyệt đối không khác gì chịu chết.
Vân Tại Dã nhìn qua phương án, rồi nhìn kế hoạch lịch luyện cau mày nói.
– Tiểu tử, ngươi không phải để bọn hắn đi lịch luyện, ngươi để bọn hắn đi chịu chết.
– Tộc trưởng.
Vân Phi Dương chân thành nói.
– Hậu bối tộc ta, tu luyện lâu dài trong nhà ấm, cảnh giới có lẽ không tệ nhưng không có trải qua sinh tử ma luyện chân chính, cũng chỉ là cùi bắp trông thì ngon mà không dùng được.
” “
Vân Tại Dã trầm mặc.
Vân Phi Dương nói tiếp.
– Phương án này của ta tuy tàn khốc nhưng nếu tộc nhân hậu bối có thể chấp hành, không qua mấy trăm năm, tất nhiên sẽ có đề bạt.
– Tốt thôi.
Vân Tại Dã đồng ý.
Dùng người thì không nghi, nghi người thì không dùng.
Cứ như vậy.
Hậu bối tộc nhân Vân Vực theo tộc trưởng đánh nhịp đồng ý nghênh đón võ đạo kinh khủng nhất. tu luyện
Bọn họ vì tôn nghiêm, vì sống sót, không thể không nỗ lực tu luyện, không thể không khiến mình trở nên càng thêm cường đại.
Còn về Vân Phi Dương quyết đoán đi cải cách, thị phi công tội chỉ có thể để người hậu thế bình luận.
Hóa Tinh Vực.
Đạo Thân Vân Phi Dương cùng Thiên Nhược Kỳ rốt cục chạy đến.
Vị diện này không có quy tắc, vô cùng loạn, hai người dịch dung tiến đến đã thấy trên không có hai nhóm người đang kịch liệt giao thủ.
Thực lực võ giả song phương đều phía trên Đế, giao thủ sinh ra gợn sóng năng lượng điên cuồng khuếch tán, chấn động không gian nhấp nhô.
“Chậc chậc.”
Vân Phi Dương nói.
– Thiên Đạo cứ nhìn bọn họ ở chỗ này phá hư không gian?
– Thiên Đạo?
Thiên Nhược Kỳ lắc đầu.
– Đã sớm chết.
– Chết?
Vân Phi Dương trừng mắt.
Trong hiểu biết của hắn, Thiên Đạo cũng không phải người, làm sao lại chết?
Huống chi, coi như chết thật, cần phải còn có mới Thiên Đạo mới thay thế, tiếp tục duy vững vàng vị diện.
Thiên Nhược Kỳ nói.
– Tương truyền trăm vạn năm trước, một Đại Đạo Huyền Tiên đi qua Hóa Tinh Vực, lấy Vô Thượng Tu Vi mạt sát Thiên Đạo, cũng vĩnh cửu phong ấn nơi đây.
” “
Khóe miệng Vân Phi Dương co giật.
Thiên Đạo là loại sờ không tới, nhìn không thấy, có thể bị giết, Đại Đạo Huyền Tiên khủng bố đến mức nào.
“Hô!”
Đột nhiên, một cỗ khí tức lạnh lùng truyền lại từ đằng sau.
Tuy rất đột nhiên, tốc độ lại nhanh nhưng Vân Phi Dương vẫn bắt được, đồng thời tung quyền phá mất.
“A?”
Người đánh lén thấy chiêu thức mình bị tuỳ tiện phá mất, kinh ngạc nói.
– Không nghĩ tới là một cao thủ đây.
Vân Phi Dương quay người, nhìn về phía trung niên có tướng mạo bỉ ổi, nói.
– Vì sao đánh lén chúng ta?
Thiên Nhược Kỳ im lặng, nhưng cũng truyền âm.
– Hóa Tinh Vực không có quy tắc, ai cũng có thể tùy ý đánh lén.
Vân Phi Dương nói.
– Thật loạn.
“Ha ha ha.”
Người kia còn cười nói.
– Tiểu tử, tại Hóa Tinh Vực, xem ai khó chịu thì có thể tùy ý đánh lén, câu trả lời này để ngươi hài lòng không?
“Xoát!”
Vân Phi Dương xuất hiện trước mặt hắn, lạnh lùng nói.
– Hài lòng.
– Tốc độ thật nhanh!
Người kia hết hồn.
Một giây sau, trong lòng dâng lên bất an mãnh liệt, muốn thi triển thân pháp lui lại.
Lui?
Không được.
Tay phải Vân Phi Dương chộp tới, quanh thân bạo phát khí tức cường đại triệt để phong tỏa không gian đối phương có thể đào tẩu.
“Ba!”
Trực tiếp đặt trên cổ.
– Ngươi…
Võ giả đánh lén hãi nhiên thất sắc, hiển nhiên không ngờ, thực lực đối phương sẽ mạnh như thế, có thể trong nháy mắt cận rồi trói buộc mình.
Vân Phi Dương cười nhạt nói.
– Mới tới Hóa Tinh Vực, nhận được chiếu cố.
Đang khi nói chuyện, lực tay không ngừng tăng lớn.
“Ken két —— “
Thanh âm cốt cách đứt gãy truyền đến.
Tròng mắt võ giả kia dần dần co vào, vừa thống khổ, lại hoảng sợ nói.
– Không không
“Bành!”
Cuối cùng, cái cổ không thể chịu đựng lực đạo, đột nhiên vỡ vụn, toàn bộ thân thể càng bị uy áp lộng hành vỡ nát thành hư vô.
Thiên Nhược Kỳ đứng bên cạnh nhìn lấy, trong đôi mắt đẹp không có gợn sóng.
Nàng cũng không phải hạng người trách trời thương dân, huống chi, đối phương đột nhiên đánh lén, chết không có gì đáng tiếc.
Trên thương khung nơi xa, hai nhóm người đang giao thủ nghe được động tĩnh, dừng tay quay đầu lại, thấy huyết nhục phiêu đãng đầy trời, trên mặt không khỏi hiện ra vẻ kinh ngạc.
– Thiên Ưng Vương từ trước đến nay thích âm người sau lưng lại bị tiểu tử này giết!
– Phiền phức, phiền phức.
– Người Đại Vương Minh khẳng định sẽ tới ngay, chúng ta vẫn mau chóng rời đi.
“Xoát! Xoát!”
Trong khoảnh khắc, hai nhóm người vốn triền đấu lấy tốc độ nhanh nhất biến mất.
Vân Phi Dương nghe được lời bọn họ nói lúc trước, bất đắc dĩ nhún nhún vai.
– Ta giống như chọc phải phiền phức.
“Vù vù!”
Vừa dứt lời, giữa bầu trời nơi xa, một cỗ lực lượng mạnh mẽ cuồn cuộn cuốn tới, thanh thế to lớn!
Thiên Nhược Kỳ cười nói.
– Thậy gây phiền toái.
“Hưu! Hưu!”
Trong chốc lát, từng đạo hồng quang chạy nhanh đến, treo trước mặt Vân Phi Dương, đợi ánh sáng tan hết, mười mấy võ giả sát khí đằng đằng xuất hiện.
Những người này mặc trang phục thống nhất, trước ngực có khắc chữ “Vương”, hiển nhiên đến cùng một tổ chức hoặc thế lực.
– Tiểu tử!
Lão giả tóc bạc cầm đầu, mục quang lãnh lệ nói.
– Dám giết người Đại Vương Minh ta, ngươi sống không kiên nhẫn!
Bên trong Hóa Tinh Vực hỗn loạn, tông môn thế lực san sát, đại biểu lớn nhất bên trong chính là một phái, hai tộc, tam tông cùng bốn minh.
Đại Vương Minh chính là một trong bốn minh.
Chỉnh thể thực lực vô cùng mạnh mẽ tại Hóa Tinh Vực vẫn.
Mười mấy tên phía trên Đế tỏa ra khí thế hung hung, Vân Phi Dương cười nhạt nói.
– Không tệ, ta thật sống không được kiên nhẫn.
Võ giả Đại Vương Minh khẽ giật mình.
Câu trả lời này hoàn toàn ngoài dự liệu.
“Haha.”
– Lão tử trà trộn giang hồ lâu nay, lần đầu tiên nhìn thấy có người ngại sống lâu!
– Đã muốn chết, chúng ta tác thành cho hắn.
Võ giả Đại Vương Minh cười rộ lên, bạo phát khí tức quanh người, hiển nhiên chuẩn bị động thủ.
– Thân ái.
Vân Phi Dương nói.
– Nàng lui lại, đợi phu quân giải quyết đám ruồi vướng bận trước mắt sẽ dẫn nàng đi du sơn ngoạn thủy.
Thiên Nhược Kỳ tuy vừa thẹn vừa giận vì hai từ thân ái này, lại chỉ có thể lùi lại.
– Không được lãng phí thời gian.
Vân Phi Dương cười nói.
– Một khắc đồng hồ, có thể giải quyết bọn họ.