Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2339
- Home
- Siêu Thần Yêu Nghiệt
- Chương 2339 - Không Cướp Sạch Ngươi, Ta Không Gọi Vân Phi Dương.
Chu Chân vô cùng có tiền, lấy một triệu Thiên Tinh linh thạch đập vào dược liệu mà Vân Phi Dương cần, cái này khiến hắn rất nóng máu.
Nổi nóng cũng vô dụng, ai bảo người ta có tiền?
Tốt tốt tốt.
Ngươi có tiền, ngươi ngưu bức.
Ca không cạnh tranh cùng ngươi, ca chờ đi cướp của ngươi!
Vân Đại Tiện Thần tới tham gia buổi đấu giá chính vì dược tài để luyện chế Vạn Thánh Đế Đan, lại có thể nhẫn nhịn bị người đoạt đi.
Chu Chân cũng không biết, hành vi cướp lấy dược tài của mình đã làm tức giận một tên vô sỉ, lắc đầu nói.
-Vốn cho rằng gặp được đối thủ, có thể để cho ta không kiêng nể gì tiêu xài. Ai ngờ lại không chịu nổi một kích.
Trang bức rất vẹn toàn.
Sau khi Tôn Dược Dẫn cùng Tôn Dược Căn nhìn thấy Vân Phi Dương ăn quả đắng, trên mặt hiện ra ý cười.
Nhà quê chung quy là nhà quê.
Đụng phải người chân chính có tiền, đó chính là cháu trai.
Tôn Hạo Nhiên âm thầm lắc đầu.
Họ Chân này là người trẻ tuổi có chút tiền, lại không biết tự lượng sức mình khiêu chiến cùng Chu công tử. Xem ra không thể quá mức tới gần, không chừng chọc tới phiền toái gì, liên lụy đến mình cùng gia tộc.
-Dược tài.
Hắn vội vàng truyền âm.
-Mau xuống đây, tránh xa tiểu tử này ra, tránh cho gặp phải phiền toái.
Tôn Dược Tài giả vờ không nghe thấy, tiếp tục ngồi trong sương phòng, thầm nghĩ:
-Đại bá của ta, tuy Vân huynh không giàu bằng Chu công tử, nhưng dầu gì cũng là dòng chính Vân Vực. Xét về mặt thân phận không hề kém hơn đối phương.
Đấu giá tiếp tục tiến hành.
Sau đó lần lượt xuất hiện vật đấu giá, cũng có hai gốc Vân Phi Dương cần, cái này khiến hắn liên tục đấu giá. Nhưng mỗi lần vừa mở miệng, Chu Chân thì sẽ cùng theo đấu giá, đem giá cả trực tiếp tăng lên tới một triệu.
Mẹ.
Muốn chọc điên lão tử?
Lửa giận trong lòng Vân Phi Dương ngày càng mạnh, nhưng bởi vì xấu hổ vì trong ví tiền rỗng tuếch nên đành từ bỏ đấu giá.
Sau nửa canh giờ.
Đồ vật đấu giá cuối cùng là một gốc dược tài.
Vân Phi Dương chạy cả quãng đường dài cũng không được gì, cũng không được lấy được đồ mình muốn.
Sau khi kết thức đấu giá, Chu Chân mang theo tên lão giả kia từ phòng nhỏ đi ngang qua, cố ý dừng lại, cười nó.
-Vị bằng hữu này, không có được đồ vật mà mình muốn, có phải rất giận hay không?
Gặp qua người tìm đường chết.
Nhưng chưa thấy ai tìm chết như vậy.
Vân Phi Dương nắm chặt hai nắm đấm, không nói chuyện, mang theo Tôn Dược Tài đứng dậy đi ra khỏi phòng nhỏ, trên đường còn thầm nghĩ.
-Hôm nay lão tử không cướp sạch ngươi, ta không gọi Vân Phi Dương!
Buổi đấu giá mỗi năm một lần kết thúc.
Rất nhiều võ giả nhao nhao rút lui, nhưng khi bọn hắn đi ra thì đều nhìn Chu công tử Chu Chân với vẻ hâm mộ.
Người này hết thảy tham dự đấu giá năm lần, mỗi lần đều lấy cái giá một triệu để đoạt lấy đồ. Thật không hổ là siêu cấp phú nhị đại, quả nhiên hào khí ngất trời!
Có chút gia tộc thế lực muốn mượn cơ hội bắt chuyện, nhưng vừa mới tới gần đã bị lão già thâm tàng bất lộ trừng mắt phải trở về.
Không thể trêu vào, không thể trêu vào!
Các đại gia tộc thế lực, bỏ đi suy nghĩ đi kết giao, chỉ có thể trơ mắt nhìn lấy Chu công tử nhẹ lướt đi.
-Tôn huynh đệ.
Vân Phi Dương một vừa chú ý lấy Chu Chân rời đi, một bên chắp tay nói.
-Ta cũng muốn đi. Như vậy, cáo biệt.
Nói xong, vội vàng rời đi.
Tôn Dược Tài nhìn hắn rời đi, thầm nghĩ.
-Lần này từ biệt, sợ là lại khó gặp lại.
Hắn biết, mình cùng dòng chính Vân Vực có thực lực cường hãn này là người của hai thế giới khác biệt. Có thể gặp nhau ởTiên Dược Chi Cảnh là duyên phận, tương lai khó gặp lại nhau.
Sau khi Vân Phi Dương cáo từ rời đi, tiên niệm thủy chung tập trung vào Chu Chân, cũng từ một nơi bí mật gần đó bắt đầu dịch dung, biến thành một trung niên nha lôi thôi lếch thếch.
Đã muốn đánh cướp, nhất định không được dùng thân phận của mình. Nếu không bị người ta biết, tuyệt đối có hại cho danh dự của Vân Vực.
Chu Chân cũng không có rời khỏi Thiên Tinh Thành mà ở lại trong khách sạn cao cấp vài ngày, vài ngày sau mới lên đường rời đi.
Còn về lão già thâm tàng bất lộ kia cũng không có phát hiện Vân Phi Dương âm thầm nhìn trộm. Dù sao thì sau khi vận chuyển Nghịch Thiên Quyết, che dấu rất tốt.
Xoát!
Xoát!
Chân trước Chu Chân rời khỏi Thiên Tinh Thành, chân sau có không ít võ giả trong chỗ tối theo ra ngoài.
Vân Phi Dương thấy thế, nói:
-Thì ra có nhiều người đánh chủ ý lên tên kia.
Phải
Người có nhiều tiền, ai lại không muốn ăn cướp.
Sau khi Chu Chân ra khỏi thành, gọi ra một chiếc xe phi hành trang trí hào hoa, nói.
-Lý lão, chúng ta đi thôi.
Gọi Lý lão giả nói.
-Công tử, có mấy con ruồi núp trong bóng tối.
Chu Chân thở dài một hơi, nói:
-Luôn có một vài người não có vấn đề, nhớ đến tiền trong túi bản thiếu gia.
Lý lão nói.
-Có cần diệt đi hay không?
-Không cần.
Chu Chân nói:
-Chúng ta nên nhanh chóng lên đường, tránh lãng phí thời gian.
-Được.
Lý lão nhảy vào trước xe, đặt tay lên tay, khu động chí bảo, hóa thành lưu quang, bay lên trời.
Chí bảo phi hành này có cấp bậc rất cao, tốc độ cực nhanh. Chỉ trong chốc lát đã bay ra khỏi vị diện, dung nhập trong vũ trụ vô tận.
Xoát!
Vân Phi Dương thi triển Độ Vân Bộ, ẩn thân thể vào trong không gian, đuổi sát phía sau, thậm chí nếu không dồn toàn bộ tốc độ thì khó mà đuổi được.
-Xe này không tệ!
-Nếu như đoạt tới tay, thuận tiện về sau đi đường!
Oanh!
Trong lúc vẫn đang suy nghĩ.
Chỉ thấy mấy tên áo đen cùng nhau thi triển chưởng ấn, cưỡng ép bức xe ngừng phi hành, ánh mắt lấp lóe tối tăm lộng lẫy.
Vân Phi Dương thầm nghĩ:
-Là người Huyết Điện!
Xoát!
Nhưng vào lúc này, Lý lão từ trên xe nhảy ra, vung tay lên, pháp tắc chi lực cuồn cuộn trong nháy mắt ngưng tụ, hình thành mấy chưởng ấn đánh năm tên áo đen cản đường.
Cuộc chiến bắt đầu?
Vân Phi Dương núp trong bóng tối, rất hứng thú nhìn.
Đánh đi, đánh đi, đánh đến lưỡng bại câu thương, lão tử ngồi đây ngư ông chi lợi.
Oanh! Oanh!
Tiếng ầm ầm đinh tai nhức óc vang ầm trong vũ trụ, từng lớp gợn sóng năng lượng điên cuồng khuếch tán, quấy không gian đến vặn vẹo.
Năm cường giả Huyết Điện cản đường, mỗi tên đều là cấp đường chủ. Bọn họ một đối một khó lại Lý lão, nhưng năm tên liên thủ, còn có thể cẩn thận đọ sức.
Trong khoảng thời gian ngắn, sáu người đã giao thủ hơn mười chiêu, không bên nào thắng và không ai thua.
Vân Phi Dương thầm nghĩ.
-Năm tên này mạnh hơn bốn tên ở Tiên Dược Chi Cảnh không ít.
Oanh!
Oanh!
Song phương còn đang kịch chiến, các loại năng lượng lộng lẫy phát ra. Theo tình hình chiến đấu hiện tại, muốn phân ra thắng bại, tuyệt không phải một lát.
-Nên đi qua hay không?
Vân Phi Dương thầm nghĩ:
-Bắt Chu công tử đi?
Xoát!
Thừa dịp sáu người đang đánh nhau kích liệt, con hàng này dựa vào tâm pháp thần kỳ, lặng yên im ắng lẻn qua.
Oanh! Oanh!
Lý lão cùng năm tên Huyết Điện còn đang giao thủ, hoàn toàn không biết lại có người dám không sợ chết theo sát đi tới.
Chu Chân ngồi trong xe, đầy hứng thú nói.
-Có thể chiến bất phân cao thấp cùng Lý lão, thực lực của năm tên này cũng không tệ lắm.
-Chu công tử.
Đột nhiên, đằng sau thân thể có tiếng cười:
-Ta cảm thấy, ngươi nên để ý đến hoàn cảnh bây giờ của mình hơn.
Chu Chân ngưng cười, một thanh kiếm sắc bén đặt lên trên cổ hắn thấu phát khí tức băng lãnh.