Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2338
Vân Đại Tiện Thần biết rõ quy tắc bán đấu giá, cho nên ngay lúc Băng Hàn Ngọc Liên bắt đầu gọi giá liền trực tiếp kêu 100 ngàn, muốn chấn nhiếp võ giả muốn đấu giá.
Quả nhiên như vậy.
Làm hành vi khác người, mới bắt đầu đã đưa giá lên trời làm cho rất nhiều võ giả không đủ khả năng phải bỏ cuộc.
Không ai theo giá, như vậy thì Vân Phi Dương có thể đoạt được Băng Hàn Ngọc Liên, nhưng vạn vạn không nghĩ đến, đồ sắp đến miệng tự nhiên lại xuất hiện một vị Chu công tử.
Mà lai lịch của vị Chu công tử này cũng không nhỏ.
Cha hắn là hội trưởng Thông Vận Thương Hội bài danh trước ba trong vũ trụ, trong tay có cả tư sản cùng tài lực, hoàn toàn không kém hơn Hoàn Vũ Thương Hội.
Vân Phi Dương cầm vũ khí đổi lấy một triệu Thiên Tinh linh thạch, nhiều lắm thì cũng chỉ là kẻ có tiền, mà Chu công tử trong nhà có sản nghiệp to lớn, tuyệt đối là siêu cấp phú nhị đại.
“Cái gì ngươi cũng có thể so với ta, riêng tiền lại không thể so sánh được, bởi vì tiền trong nhà của ta có thể lấp đầy một đại vực.”
Đây là một câu nói của Chu công tử, câu nói này được rất nhiều người hám làm giàu phụng làm danh ngôn kinh điển.
Đây không phải hắn trang bức, thật sự hắn quá có tiền.
Thậm chí mỗi ngày về sau hắn đều lo lắng, sau này con ta sẽ tiêu tiền như nào, sẽ tiêu tiền như thế nào đây?
Người nghèo vì ấm no mà sầu muộn, Chu công tử vì xài tiền như thế nào mà ưu sầu.
Vân Phi Dương cũng không biết, tên này còn đang đau khổ vì không xài được tiền, cho nên âm thanh lạnh lùng nói.
-Quản hắn thật hay giả, dám dành đồ cùng lão tử, sống được không kiên nhẫn!
Vù vù!
Đang khi nói chuyện, khí tức cường thế nhanh chóng tràn ngập ra.
-Làm càn!
Đột nhiên, trong sương phòng của Chu Chân, lão giả nhìn như đang dưỡng thần kia đột nhiên mở to mắt phát ra vẻ sắc bén lộng lẫy, khí tức hùng hậu cũng bạo phát.
Đăng đăng!
Vân Phi Dương lui lại hai bước, cả kinh hô.
-Mạnh như vậy?
Từ đầu hắn đã phát hiện bên trong căn phòng có một lão giả. Nhưng nếu không đột nhiên bạo phát khí tức, căn bản sẽ không nghĩ đến, tu vi lại hùng hậu không kém gì Đại Tôn Giả của Huyết Điện!
-Vị bằng hữu này….
Chu Chân ôm mỹ nữ trong ngực, cười nói:
-Trong phòng đang đấu giá, ta cũng không làm gì, tại sao lại nổi giận?
-Đúng vậy.
Vân Phi Dương tỉnh táo lại, hô:
-200 ngàn!
Động thủ trong phòng đấu giá là không được, chỉ có thể tiếp tục kêu giá, hi vọng đoạt được Băng Hàn Ngọc Liên, đưa cho nữ nhân của mình.
-Tên này dám cùng đấu giá Chu công tử, chẳng lẽ không biết hắn nhiều tiền đến mức ném không hết?
-Chắc hắn cũng không biết thân phận của Chu công tử, nếu không há sẽ lại lỗ mãng như thế.
Rất nhiều võ giả thấp giọng nghị luận.
Tôn Dược Dẫn cùng Tôn Dược Căn đứng bên cạnh còn âm thầm cười lạnh.
Tiểu tử.
Tuy ngươi có tiền.
Nhưng đụng phải Chu công tử còn có nhiều tiền hơn, còn theo đấu giá, tự rước nhục!
Haha.
Chu Chân đẩy hai cái mỹ nữ ra, nhấc người lên, hai tay chống cằm, đầy hứng thú nói:
-Trên đời này vẫn có người dám đấu giá cùng ta đây.
-Đừng nói nhảm.
Vân Phi Dương thản nhiên nói:
-Muốn đấu giá thì tăng giá, không đấu giá thì lăn.
Lời vừa nói ra, rất nhiều võ giả nhất thời co quắp khóe miệng. Đây là ngưu nhân đến từ nơi nào, dám nói Chu công tử nói nhảm, dám bảo hắn không đấu giá thì lăn.
-Tiểu tử.
Lão giả thâm tàng bất lộ trầm giọng nói:
-Dám nói chuyện với công tử nhà ta bằng giọng như vậy, có phải chán sống?
Vù vù!
Vừa dứt lời, pháp tắc chi lực cường thế chen chúc mà ra trong nháy mắt bao phủ khắp căn phòng nhỏ của Vân Phi Dương.
-Thật mạnh…
Tôn Dược Tài nhất thời mồ hôi đầm đìa, thân thể tựa như đang bị đè ép, thậm chí ngay cả hô hấp cũng phải khó khăn.
Lão giả có thực lực không kém gì Đại Tôn Giả của Huyết Điện, chỉ vẻn vẹn bạo phát khí tức cũng có thể làm cho Đế Cấp không thể nào chống đỡ được.
Nhưng, đối mặt với sự áp bách của khí tức cường hãn, Vân Phi Dương lại mặt không đổi sắc, cười nói:
-Lão gia hỏa, ngươi đang muốn động thủ?
Thực lực của hắn không bằng đối phương, nhưng nếu đối phương muốn dùng khí tức dễ áp chế thì bất khả thi.
Lão gia hỏa?
Trong ánh mắt của lão giả xuất hiện lửa giận, nhưng cũng thu hồi khí tức, dù sao nơi đây cũng là đại bàn của Hoàn Vũ Thương Hội, mình không thể làm loạn.
Chu Chân cười nói.
-Vị công tử này đã muốn đấu giá, bản thiếu đây chơi cùng với ngươi một chút cũng được.
Nói, cất cao giọng nói: Một triệu.
-Tê!
Mọi người hít một hơi lãnh khí.
Không hổ là siêu cấp phú nhị đại, trực tiếp từ 200 ngàn tăng lên tới một triệu!
Vân Phi Dương thầm nghĩ.
-Ngọa tào, con hàng này thật có tiền!
Nói nhảm.
Người ta vốn có tiền.
-Lợi hại, lợi hại.
Vân Phi Dương nói:
-Chu công tử quả nhiên có tiền. Vì một gốc dược tài, nguyện ý tốn hao một triệu.
Lời này mang một ý khác, “vì một gốc dược giải có giá trị hơn mười ngàn mà ngươi lại dùng một triệu để mua, ngu không ai bằng a”.
Chu Chân cười nói:
-Đồ vật mà bản thiếu gia đã muốn, cho dù một gốc cỏ dại cũng sẽ dùng giá cao để mua nó. Ngươi có biết tại sao không?
-Vì cái gì?
Vân Phi Dương nói.
Chu Chân dựa vào ghế, tay trái tay phải khoác lên vai thơm của mỹ nữ, ngạo nghễ nói:
-Bởi vì ta có tiền.
…
Vân Phi Dương trầm mặc.
Những năm nay, hắn trang bức hoàn toàn không có đối thủ. Nhưng mà nay lại bị đánh bại bởi Chu công tử, thực sự bại, bại tâm phục khẩu phục.
Chu công tử của Thông Vận Thương Hội lấy một triệu linh thạch đập vào Băng Hàn Ngọc Liên để cho rất nhiều võ giả ở đây hiểu rõ cái gì gọi là kẻ có tiền, cái gì gọi là có tiền tùy hứng!
Vân Đại Tiện Thần cũng như vậy.
Không có cách nào.
Đối thủ thật rất có tiền.
Tuy hắn có không ít bảo bối, có thể lấy ra để đổi linh thạch, nhưng dông dài lại không có bất kỳ phần thắng nào.
Hai người chỉ giao phong trong khúc nhạc dạo ngắn, cũng không có ảnh hưởng đến tiến hành của buổi đấu giá, sau đó đồ vật thứ bảy đã xuất hiện.
Rất nhanh.
Kiện đồ vật đấu giá xuất hiện.
Gốc dược liệu này là thứ Vân Phi Dương cần, cho nên đi trước người khác một bước nói.
-100 ngàn!
…!
Võ giả vốn đang chuẩn bị ra giá, thấy hắn lại ra giá, nhất thời muốn thổ huyết.
Tốt tốt.
Ngươi có tiền, ngươi đấu giá!
Tất cả mọi người nhao nhao bỏ cuộc giữa trừng, mà ngay sau đó, Chu Chân hô:
-Một triệu.
Mẹ!
Vân Phi Dương nhất thời giận dữ.
Băng Hàn Tuyết Liên bị cướp, hắn có thể nhẫn, dù sao không phải dược tài để luyện chế Vạn Thánh Đế Đan, nhưng cái này lại nhất định phải đoạt được!
Đám võ giả lại xem náo nhiệt.
Tiểu tử ngươi không phải rất ngưu bức sao? Để Chu công tử cho ngươi biết ngưu bức thế nào.
Muốn chơi đến cùng?
Không thể!
Vân Phi Dương đè lửa giận xuống, hiển nhiên từ bỏ đấu giá, cũng thầm nghĩ:
-Chu công tử đúng không? Đấu giá kết thúc, chờ đấy cho lão tử.
Muốn hắn bỏ ra giá cao để đoạt lấy một gốc dược tài là không thể. Một là không có tiền, hai là không làm được. Nếu như đổi một loại phương pháp khác, tỉ như ăn cướp thì còn có thể, huống chi việc này trước kia cũng đã làm.
Lão già bảo hộ Chu Chân thì sao?
Vân Phi Dương căn bản không quan tâm, bởi vì coi như không có theo đến cùng cũng sẽ bị đẩy ra.
-Vị công tử này.
Chu Chân không có ý nhận ra mình bị đồ vô sỉ kia để mắt tới, mà cười nói:
-Còn đấu giá không?
Vân Phi Dương cười nói:
-Ngươi có tiền, ngươi muốn làm gì thì làm.
Ai.
Chu Chân lắc đầu.
-Vốn cho rằng gặp được đối thủ , có thể để cho ta không kiêng nể gì tiêu xài. Ai ngờ lại không chịu nổi một kích.