Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2281
Nghe được việc chiêu mộ thành viên còn có một yêu cầu khác, Vân Phi Dương nhất thời sụp đổ.
Muốn trà trộn vào Huyết Điện, còn phải vung đao tự thiến?
Không được, không được.
Không có gì để nói, hoàn toàn là không làm được!
Để Vân Phi Dương đóng vai người xấu, đóng vai gì cũng không có vấn đề, nhưng đóng vai người thiếu mất hạ thân nhất định là không được, bởi vì chuyện này liên quan đến tôn nghiêm của nam nhân!
Chưởng quỹ cũng vô cùng phiền muộn.
Chiêu mộ thành viên, vì sao phải bị thiến chứ?
Đương nhiên, hắn không dám lắm miệng hỏi, sợ khiến phó đà chủ không vui, cho nên cười nói:
– Tiểu Minh Thiên sẽ chú ý.
Phó đà chủ nói:
– Thiến là yêu cầu, một số người thiếu tay thiếu chân cũng được.
– Đã rõ!
Chưởng quỹ nói.
Vân Phi Dương núp trong bóng tối nghe vậy thì thở hắt ra một hơi.
Huyết Điện chiêu mộ thành viên, trừ bỏ rất tàn nhẫn, lại cần một thân thể tàn tật nữa.
Phó đà chủ dừng lại ở động phủ một lát, nhìn võ giả bị hình dung là chim non kia một chút, liền vội vàng rời đi.
– Chưởng quỹ!
– Vừa rồi vị kia chính là phó đà chủ sao?
– Trời ạ, khí tức thật mạnh quá, thực lực chắc phải trên Đế cấp!
Mọi người đều nghị luận, ánh mắt lấp lóe sự sùng bái.
Chưởng quỹ cười nói:
– Chỉ cần các ngươi đều tín ngưỡng chủ thượng thật tốt, sau này các ngươi cũng sẽ có một ngày, trở thành cường giả như phó đà chủ vậy.
– Thề sống chết hiệu lực Huyết Tổ!
Mọi người cuồng nhiệt reo hò nói.
Vân Phi Dương lại chỉ biết âm thầm lắc đầu, sau đó hắn thu hồi tiên niệm và bắt đầu cân nhắc làm thế nào để đóng vai một người không chuyện ác nào không làm được, để mình có thể thu hút được sự chú ý của phân đà Huyết Điện.
Hôm sau.
Chưởng quỹ tiệm trang phục rời khỏi cửa hàng, đi vào rừng sâu núi thẳm ngoài thành.
Muốn tìm Thập Ác bất xá, nhất định không thể tìm trong thành, dù sao người có thể đi vào, đều là võ giả biết giữ khuôn phép.
– Ai nha.
Đi đến giữa rừng núi, chưởng quỹ ưu sầu nhíu mày nói:
– Thật là khó tìm mà.
Võ giả khắp nơi đều có, muốn tìm được một người có thân thể vừa tàn tật vừa vô cùng hung ác, thật là không dễ dàng.
Phó đà chủ đã giao nhiệm vụ này cho hắn, vậy hắn nhất định phải hoàn thành, cho nên chỉ có thể tiếp tục đi dạo trong rừng núi, hi vọng hắn sẽ may mắn có thể gặp được một người.
– Oanh!
– Oanh!
Đột nhiên, từ nơi xa truyền đến tiếng đánh nhau cực lớn.
Chưởng quỹ nghe được động tĩnh, lặng yên tới gần, hắn phát hiện chỗ đất trống phía trước, mười mấy tên võ giả đang vây công một tên võ giả bị thương.
– Quan Sơn Bá!
Một tên võ giả tức giận nói:
– Giết hại ba ngàn sáu trăm mạng người của Cực Nhạc Môn, quả thật tội ác tày trời, hôm nay chúng ta lấy cái mạng chó của ngươi để tế những người đã chết!
– Giết hại ba ngàn sáu trăm mạng người?
Chưởng quỹ kinh ngạc không thôi.
Có người nào không giết người?
Nhưng mà một lúc giết nhiều người như vậy, còn diệt luôn tông môn, vậy cũng có chút khủng bố rồi!
– Khặc khặc khặc.
Tên võ giả bị vây công cười quái dị nói:
– Lão tử đã diệt Cực Nhạc Môn, lại không phải là Vô Lượng Tông của các ngươi, vì sao các ngươi lại muốn xen vào việc của người khác như vậy?
– Xen vào việc của người khác?
Người kia dùng âm thanh lạnh lùng nói:
– Ngươi có còn nhớ, hai năm trước gia tộc bị diệt tại Hoa Ngữ Thành?
– Hoa Ngữ Thành?
Võ giả suy nghĩ một chút, sau đấy âm u cười nói:
– Ngươi nói chính là Lý gia tự xưng chính phái kia à?
– Hừ.
Người kia lại lạnh lùng nói:
– Lý gia chính là phụ thuộc vào Vô Lượng Tông của chúng ta, cùng ngươi phát sinh cãi vã, họ liền bị diệt môn bi thảm, hành động hung ác như thế, quả thật khiến người người căm phẫn!
Ánh nắt của chưởng quỹ liền sáng lên.
Bời vì phát sinh cãi vã đã đi diệt luôn gia tộc người ta, tên võ giả đang bị vây công này thật sự là giết người như nghé, cực kỳ ác độc không thể xá tội.
Rất tốt, quả thật rất tốt!
Phù hợp tiêu chuẩn thứ nhất mà phó đà chủ đã nói.
– Ừm?
Đúng vào lúc này, chưởng quỹ lại phát hiện, tướng mạo võ giả có chút thô kệch, má trái có một vết sẹo dài, xẹt ngang qua con mắt.
– Độc Nhãn Long?
Chưởng quỹ mừng rỡ trong lòng.
Giết người như nghé lại thiếu một con mắt, người này hoàn toàn phù hợp!
– Khặc khặc khặc.
Quan Sơn Bá cười quái dị nói:
– Người Vô Cực Môn các ngươi nếu đã dồn ép không tha như vậy, cũng đừng trách lão tử không khách khí!
– Xoát!
Trong lúc nói chuyện, tay phải nhẹ nhàng nâng lên, giơ lên thanh Kim Ti Đại Hoàn Đao, đột nhiên vung một chưởng, hình thành từng đạo từng đạo đao khí cực kì cường thế.
– Không xong!
– Là Thiên Tà Ma Đao Pháp!
Võ giả Cực Nhạc Môn cả kinh nói, chúng nhao nhao thi triển thân pháp để né tránh về phía xa, hiển nhiên là vô cùng kiêng kị đao pháp này.
Chưởng quỹ núp trong bóng tối nghe được tên tà khí của đao pháp, nhất thời đối với Quan Sơn Bá càng thêm vui mừng, cũng thầm nghĩ:
– Chính là hắn!
– Bành!
Đao khí cường thế gào thét mà xông ra, trực tiếp đánh vào một tảng đá lớn khiến nó vỡ nát.
Cuối cùng, trận đấu khốc liệt tuyên bố kết thúc.
– Hô! Hô!
Quan Sơn Bá nắm chặt Kim Ti Đại Hoàn Đao, hắn thở phì phò từng ngụm, còn về những võ giả Cực Nhạc Môn đó, toàn bộ đã ngã trong vũng máu.
– Mẹ kiếp.
– Đây chính là kết cục của việc vây giết lão tử.
Trong lúc nói chuyện, hắn kéo lấy thân thể cất bước đi về phía trước, nhìn qua có vẻ rất rã rời rất suy yếu, bước đi đều không ổn định.
– Người nào?
Đột nhiên, Quan Sơn Bá ngừng chân, con người lạnh lẽo nhìn về một phía, Kim Ti Đại Hoàn Đao trong tay khẽ run rẩy.
Chưởng quỹ từ chỗ tối đi tới, cười nói:
– Người qua đường.
– Người qua đường?
Quan Sơn Bá cảnh giác nói:
– Vừa rồi đều nhìn thấy?
– Nhìn thấy.
Chưởng quỹ cười nói.
– Xoát!
Quan Sơn Bá vung đao mà đến, lạnh lẽo âm u nói:
– Vậy nên xuống địa ngục với đám người bọn hắn đi.
Một lời không hợp liền động thủ, đây quả nhiên là rất ác!
– Bang.
Nhưng mà, vừa mới chặt xuống, chỉ thấy chưởng quỹ nhẹ nhàng giơ lên hai ngón tay nhẹ nhàng kẹp lấy Kim Ti Đại Hoàn Đao, rồi cười nói:
– Bằng hữu, ngươi bị thương nặng như vậy, ngươi nghĩ mình có năng lực giết ta sao?
Thấy đối phương có thể tuỳ tiện đón một đao của chính mình, sắc mặt Quan Sơn Bá biến hóa, hắn nói:
– Không nhìn ra, các hạ còn là cường giả Đế cấp.
Hắn cũng là Đế cấp, nhưng hắn vừa mới đánh một trận cùng Cực Nhạc Môn, thể lực tiêu hao đến giới hạn, bây giờ đã là nỏ mạnh hết đà.
– Bằng hữu.
Chưởng quỹ đem đao đẩy ra, rồi cười nói:
– Thương thế của ngươi rất nghiêm trọng, nếu như lại chậm trễ trị liệu, sợ là sẽ để lại di chứng nghiêm trọng sau này.
Sắc mặt của Quan Sơn Bá rất khó coi.
Chưởng quỹ cười nói:
– Vừa khéo, tại hạ cũng có chút hiểu biết về y thuật, nếu như ngươi tin tưởng, hãy theo ta tiến về La Thành trị liệu.
– Không hứng thú.
Quan Sơn Bá quay người rời đi.
Nhưng mà, vừa đi hai bước, chưởng quỹ lại cản trước người, âm u cười nói:
– Không đi không được.
Quan Sơn Bá âm thanh lạnh lùng nói:
– Ngươi đang uy hϊế͙p͙ lão tử?
– Đúng.
Chưởng quỹ gật đầu nói.
Thật vất vả tìm được một võ giả phù hợp với yêu cầu, làm sao có thể để hắn đi dễ dàng thế được.
Sắc mặt của Quan Sơn Bá âm trầm rồi nhìn hắn nói:
– Đời này của lão tử ghét nhất chính là bị người khác uy hϊế͙p͙.
– Bang.
Lời nói còn chưa dứt, chưởng quỹ đánh tới một quyền, trực tiếp đem hắn đánh ngất xỉu rồi nói:
– Nếu không phải vì hoàn thành nhiệm vụ phó đà chủ giao cho, ta cũng sẽ không rảnh đứng đây nhiều lời với ngươi như vậy.
Nói xong, hắn cõng Quan Sơn Bá đã hôn mê lên, thi triển thân pháp đi về La Thành.
Sau khi hắn rời đi, ở giữa khoảng đất trống chỉ còn lại có vô số thi thể đã ngã trong vũng máu, một trận gió thổi tới, có vẻ hơi thê lương.
– Xoát!
Đột nhiên những thi thể kia nhao nhao đứng dậy.
Một người trong đó ra sức lắc lư đầu và thân mình, sau đó sụp đổ nói:
– Phi Dương ca thật sự là… vậy mà lại để cho chúng ta giả chết!
Giọng nói này là của La Mục.
– Mẹ nó!
Giọng nói của Vân Lịch truyền đến:
– Một quyền vừa rồi của Phi Dương ca đánh tới, đủ khiến xương sườn của ta gãy tận mấy cái!
– Phốc ha ha.
Nhóm thi thể đứng lên cười ha hả, nếu cẩn thận nghe tiếng cười không khó phát hiện, bên trong còn có bọn người Trầm Thanh và Mộ Dung Chiến.