Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2262
Sau khi Vân Vực trải qua sàng lọc cường giả đứng đầu, Vân Phi Dương không cho rằng Thái trưởng lão kém cỏi vì hắn lĩnh hội mấy chục vạn năm cũng không thể sờ đến cánh cửa Đại Đạo Huyền Tiên, có thể thấy được cảnh giới đó khó đột phá cỡ nào.
– Xem ra, muốn đột phá đến Đại Đạo Huyền Tiên, sợ phải vô cùng khó khăn.
Vân Phi Dương nỉ non.
– Đâu chỉ khó khăn.
Thái trưởng lão chân thành nói:
– Từ xưa đến nay, trừ tổ tiên các tộc ra, cường giả thành công bước vào tầng thứ Đại Đạo Huyền Tiên, chỉ có thể đếm trên mười đầu ngón tay!
– –
Khóe miệng Vân Phi Dương co giật.
Vô tận năm tháng, trong vũ trụ sinh ra qua bao nhiêu cường giả thiên phú dị bẩm, không đủ mười người đột phá đến Đại Đạo Huyền Tiên, tỷ lệ này thấp đến khiến người ta giận sôi.
– Thái trưởng lão.
Vân Phi Dương nói:
– Chẳng lẽ tầng này cảnh giới là cảnh giới mà võ giả chúng ta chỉ có thể nhìn lên?
Thái trưởng lão lắc đầu nói:
– Theo ta được biết, muốn đột phá đến Đại Đạo Huyền Tiên, nhất định phải lý giải đạo là gì.
– Chúng ta không phải luôn đang tìm hiểu đạo sao?
Vân Phi Dương mờ mịt nói.
Trong hiểu biết của hắn, chỉ cần bước vào Chuẩn Tiên liền sẽ lĩnh hội cùng ngưng luyện, tỉ như hình thành Đạo Giới, lại tỉ như mang Đạo Ý hóa thành Đạo Thai thậm chí Đạo Nhân!
Thái trưởng lão nói:
– Chúng ta lĩnh ngộ chỉ là tiểu đạo, muốn đạt được thành tựu càng cao hơn, phải lĩnh ngộ đại đạo.
– Như thế nào là đại đạo?
Vân Phi Dương hỏi.
Thái trưởng lão lườm hắn một cái nói:
– Nếu như ta lý giải được như thế nào đại đạo, sẽ còn bị vây ở Tiểu Đạo Huyền này mấy chục vạn năm?
– Đúng thế.
Vân Phi Dương đắng chát cười.
Phía Trên Tiểu Đạo Huyền Tiên là Đại Đạo Huyền Tiên, chênh lệch giữa hai bên, quyết định bởi chữ tiểu và đại.
Như thế nào là tiểu đạo?
Cũng là Đạo Ý rất nhiều võ giả lĩnh ngộ, cũng vận dụng, hình thành Đạo Giới ngưng tụ Đạo Thai.
Chỉ cần bước vào tầng thứ Chuẩn Tiên, tu luyện ở vị diện ẩn chứa Đạo Ý đều sẽ hoặc nhiều hoặc ít lĩnh ngộ.
Như thế nào là đại đạo?
Cái này không có cách nào trả lời.
Bời vì từ xưa đến nay, người lĩnh ngộ được đại đạo vốn có thể đếm được trên đầu ngón tay, lại khó có thể được người khác dạy dỗ, phải dựa vào tự thân lĩnh ngộ.
Trên đường trở về Vân Vực, Vân Phi Dương vẫn âm thầm cân nhắc, đại đạo là gì?
Một loại hình thái?
Hay một loại tầng thứ trên tinh thần?
Đáng tiếc, cho đến khi trở về, hắn vẫn chưa nửa điểm lĩnh ngộ được điều mà thái trưởng lão đau khổ lĩnh hội mấy chục vạn năm đều không hiểu rõ, nếu như hắn có thể tìm hiểu ra trong lúc đi đường thì cái gọi đại đạo cũng quá giá rẻ.
Về đến Vân Vực.
Vân Phi Dương ngẫu nhiên tới nhận nhiệm vụ, ngẫu nhiên dạy bảo một chút bọn người Vân Hàng, phần lớn thời gian đều ở trong Tạo Hóa Giới Chỉ tìm hiểu thế nào là đại đạo.
Hắn không cho rằng mình có thể trong khoảng thời gian ngắn làm được, nếu như một mực gặp sao yên vậy thì càng không có hi vọng.
Lầu cao vạn trượng không phải đất bằng, là từng tầng từng tầng tích lũy ra, võ giả muốn đến được tầng thứ càng cao, tự mình tu hành ắt không thể thiếu.
– Tiểu tử.
Một ngày nào đó, thái trưởng lão gọi hắn đến, nói:
– Gần đây ngươi rất ít xuất hiện, chẳng lẽ đang lĩnh hội đại đạo?
– Vâng.
Vân Phi Dương nói chi tiết.
Thái trưởng lão lắc đầu nói:
– Phương hướng của ngươi sai rồi.
– Phương hướng sai?
Vân Phi Dương ngạc nhiên không thôi.
Thái trưởng lão nói:
– Với cảnh giới trước mắt của ngươi mà nói, muốn thành tựu Đại Đạo Huyền Tiên thì còn còn quá sớm, trước mắt, quan trọng hơn là như thế nào lĩnh ngộ tiểu đạo Huyền Tiên đến cấp độ đỉnh phong.
Vân Phi Dương cả kinh nói:
– Tiểu đạo Huyền Tiên cũng có phân chia tầng thứ?
Thái trưởng lão lắc đầu, nói:
– Sau khi đột phá phía trên Đế cấp, không có phân chia chi tiết tầng thứ rõ ràng, nhưng ngươi vừa đột phá đến phía trên Đế cấp không bao lâu, ngay cả đạo cũng không hoàn toàn lý giải, lại có thể đi tìm hiểu đại đạo?
Vân Phi Dương nghe vậy, bừng tỉnh đại ngộ.
Đúng vậy.
Chính mình mới vừa đột phá, lý giải đối với tiểu đạo còn chưa đến cực hạn, đã đi lĩnh ngộ đại đạo, cái này không khỏi quá chỉ vì cái trước mắt.
Vân Phi Dương phương đi đường.
Cũng may, lão lời của thái trưởng cảnh tỉnh để hắn trong nháy mắt ý thức được chính mình sai lầm.
Về đến chỗ ở, Vân Phi Dương không suy nghĩ lĩnh hội đại đạo nữa, mà bắt đầu củng cố cảnh giới hiện tại, tiếp tục uẩn dục Đạo Ý bên trong cơ thể, tranh thủ đột phá thực lực trên diện rộng.
Ở bên ngoài, liên minh bách tộc mở ra hành động đuổi bắt quy mô lớn đối với Lão Tử Bất Bại, mỗi trần thế, giới, thậm chí đại vực, đều có bức tranh lệnh truy nã hắn.
Thân ở Vân Vực, Vân Phi Dương từ trong miệng tộc trưởng biết được, nửa tháng trước, Lão Tử Bất Bại xuất hiện ở Mỗ Vực, bị võ giả đồng minh vây quanh, sau cùng giết ra một đường máu chạy đi.
Tham dự vây công thì có thập tam trưởng lão.
– Xem ra, tên kia đã phục dụng Vạn Thánh Đế Đan, thuận lợi đột phá đến phía trên Đế cấp.
Vân Phi Dương thầm nói.
– Tộc trưởng.
Hắn lại hỏi:
– Có tin tức về Huyết Điện và Huyết Tổ không?
Vân Tại Dã lắc đầu.
– Vẫn đang điều tra, nhưng căn bản không có manh mối, Huyết Điện và Huyết Tổ thực sự quá thần bí.
Vân Phi Dương nói:
– Chân chính đáng sợ vẫn là Huyết Điện, các tộc cường giả bắt Lão Tử Bất Bại không tha không phải hành động sáng suốt.
– Không có cách nào.
Vân Tại Dã nói:
– Ai bảo tiểu tử kia có bức tranh Hồng Mông.
Huyết Điện và Huyết Tổ càng có uy hϊế͙p͙, cao tầng các tộc biết, nhưng chí bảo trong tay Lão Tử Bất Bại lại làm trong lòng bọn họ mong mỏi, cho nên trước hết bắt hắn lại.
Vân Phi Dương thầm nghĩ:
– Lão Tử Bất Bại, ta không cứu được ngươi lần thứ hai rồi.
Hắn chỉ có thể cầu nguyện tên kia có thể biến nguy thành an, mà không phải quá sớm ợ ra rắm.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã qua một năm, mà ngoại giới một năm thì trong tạo hóa giới chỉ đã một ngàn năm.
Trong thời gian đó, Vân Phi Dương vẫn luôn tu luyện, tìm hiểu đạo ý, khó được an ổn xuống.
Ngàn năm ngộ đạo, tu vi không có tăng lên quá lớn, nhưng các loại thần thông đều có chỗ tinh tiến.
– Không được.
Vân Phi Dương thầm nghĩ:
– Chỉ dựa vào thời gian tu hành, thực lực tăng lên quá chậm.
Ở Đại Luân Vực, bị Huyết Điện đường chủ ngược một trận, làm cho hắn bị thương rất nặng, cho nên bức thiết hi vọng mạnh lên, sau đó đi báo thù rửa hận.
Nhưng đến cấp độ này của hắn, đừng nói lĩnh hội ngàn năm, coi như lĩnh hội vạn năm, thực lực tăng lên cũng rất có hạn.
Có thù mà không báo, không phải phong cách của Vân Phi Dương, cho nên muốn trở nên mạnh hơn, vẫn phải dựa vào ngoại lực.
Cái gì là ngoại lực?
Cái đó chính là —— Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm!
Trong suy đoán của Vân Phi Dương, chỉ cần bản mệnh Tiên Ấn cũng có cấp độ giống như mình, tuyệt đối có thể giết chết đường chủ Huyết Điện kia.
Tiểu Tiện Tiện vẫn luôn tu luyện, có thể đuổi kịp chủ nhân, nhưng vẫn phải cần thời gian, hắn chờ không nổi, cho nên lẩm bẩm nói:
– Được rồi, đi Thiên Dực Vực một chuyến.
– Không được!
Trên tộc điện, Vân Tại Dã từ chối.
– Gần đây Huyết Điện nhiều lần xuất thủ, tinh anh các tộc đều lọt vào tập kích, bây giờ ngươi ra ngoài rất nguy hiểm.
Trong một năm này, xảy ra rất nhiều chuyện.
Làm cho các tộc đau đầu nhất chính là, Huyết Điện lại bắt đầu trắng trợn đánh lén dòng chính, thu hoạch huyết dịch.
Vài ngày trước.
Nhung Sơn nhất tộc bị lọt vào công kích, Nhung Bưu từng giao thủ cùng Vân Phi Dương bị thu lấy huyết dịch mà vẫn lạc.
Các tộc vốn đặt tâm tư trên người Lão Tử Bất Bại, đột nhiên phát giác được Huyết Điện lại bắt đầu điên cuồng gây án, cho nên chuyển dời tâm tư lên trên tổ chức thần bí này.
Mặc dù Vân Phi Dương bế quan tu luyện, nhưng thỉnh thoảng sẽ nghe ngóng chuyện ở ngoại giới, sau khi biết được dòng chính bị tập kích, các tộc mới bắt đầu ý thức được uy hϊế͙p͙ của Huyết Điện, hắn cho ra hai chữ—— đáng đời!