Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2225
Shared by: banlong.us
=== oOo ===
Tất cả cường giả ở hiện trường, ngay cả Vân Phi Dương cũng không thể thông qua kết giới, vậy mà Mục Oanh có tu vi thấp nhất đám ở đây lại có thể dễ dàng xuyên qua, có thể thấy rằng Mục Oanh và Linh Lung Ngọc là hữu duyên.
– Làm sao có thể chứ?
– Chẳng lẽ bời vì nàng là nữ nhân?
Mọi người nhất thời câm nín.
– Hưu!
Đúng vào lúc này, Linh Lung Ngọc tự động bay vào trong tay Mục Oanh, khí tức tản ra làm cho tinh thần mọi người đều thanh thản.
– Vân đại ca!
Mục Oanh mang theo chí bảo hí hửng trở về:
– Muội lấy được rồi!
Vân Phi Dương cười khen:
– Không tệ, không tệ.
Hắn lấy được một thanh Chân Long Bá Vương Thương, Mục Oanh lấy được một khối Linh Lung Ngọc chí bảo, làm cho đám võ giả hâm mộ muốn khóc.
– Khẳng định còn có, chúng ta tiếp tục tìm!
Có cường giả không chịu khuất phục trước số phận.
Kết quả là, một cuộc oanh tạc tìm kiếm chí bảo bắt đầu.
– Hưu!
Cũng không lâu lắm, có người quả thật phát động cấm trận, một cái hồ lô màu vàng theo chỗ tối bay ra, cũng treo lơ lửng giữa không trung.
Thái trưởng lão cả kinh hô lên:
– Càn Khôn Như Ý Hồ!
– Tác dụng gì?
Vân Phi Dương tinh thần học hỏi vội vàng hỏi thăm.
Vân Tại Dã lại tiếp tục bổ túc cho thằng nhóc nhà mình:
– Đây là một kiện chí bảo có thể dung nạp ngàn vạn sinh linh đồ vật.
– A!!!
Vân Phi Dương bình tĩnh phun ra một câu:
– Không có giá trị gì cả.
– …
Bọn người Vân Tại Dã khóe miệng co giật.
Có thể chứa đựng ngàn vạn sinh linh đồ vật, vậy mà không có giá trị à?
Rất nhiều cao tầng Vân thị cũng không biết được Vân Đại Tiện Thần nắm giữ tạo hóa giới chỉ, nên khi hắn xem thường Càn Khôn Như Ý Hồ, hoàn toàn rất bình thường.
Sau khi kiện chí bảo thứ ba xuất hiện, vô số cường giả trông thấy mà thèm chảy cả nước, nhưng nhờ vào kinh nghiệm xương máu từ hai lần trước nên lần này không có thằng ngu nào vội vã tiến lên.
– Ta đi thử một chút.
Một tên Đế phía trên không chịu nổi cám dỗ, cẩn thận tiến lên nhưng kết quả không nằm ngoài dự đoán, vẫn bị đá thẳng ra ngoài.
Đám cường giả tận mắt thấy một màn vừa rồi, có thể rút ra được một kết luận, khu vực này tồn tại rất nhiều chí bảo, nhưng muốn lấy được chứng, vậy thì phải xem vào duyên phận rồi.
Nhưng mà muốn biết có duyên với chí bảo hay không, rất đơn giản, thử mới biết được.
Cho nên rất nhiều cường giả ôm tâm tính bản thân mình có duyên phận, lần lượt đến gần Càn Khôn Như Ý Hồ.
– Bành! Bành!
Trong lúc nhất thời, khu vực bên trong bạo hưởng không ngừng.
Vẫn như bình thường, cường giả nào đến gần chí bảo đều bị đánh trở về, có thể kết luận một điều, họ không có cái duyên phận đó.
– Vân đại ca.
Mục Oanh yếu ớt hỏi:
– Muội đi thử xem sao nhé?
– Không cần.
Vân Phi Dương vân đạm phong kinh:
– Chí bảo này không có giá trị.
Hắn không phải xem thường Càn Khôn Như Ý Hồ, nhưng do tạo hóa giới chỉ của hắn quá ưu tú, vừa có thể dung nạp vị diện, lại có từ Thiên Đạo, đứng trước mặt tạo hóa giới chỉ thì Càn Khôn Như Ý Hồ kém hơn rất nhiều.
– Tốt.
Mục Oanh lập tức từ bỏ suy nghĩ.
Sau khi trải qua một phen khảo nghiệm tính duyên phận, một cường giả đến từ mỗ tộc thuận lợi xuyên qua kết giới lấy được Càn Khôn Như Ý Hồ, trở thành người thứ ba có duyên.
– Ha ha ha!
Người kia cầm chí bảo trong tay, cười to:
– Lấy được rồi, ta lấy được rồi!
Những cường giả khác chỉ có thể hâm mộ mà nhìn, cũng âm thầm chờ mong, chí bảo kế tiếp có thể cùng mình hữu duyên.
Khu vực không gian không lớn lắm.
Tất cả cường giả đua nhau tìm kiếm.
Không lâu sau.
Một kiện chiến giáp chất liệu cực cao xuất hiện trong hư không, sau cùng bị một tên tán tu lấy được.
Sau đó, sau đó, sau đó, càng nhiều loại chí bảo theo thứ tự xuất hiện, sau qua khảo nghiệm duyên phận người ngã ngựa đỗ, chắn chắn sẽ có người hữu duyên lấy được.
Trong lúc đó Vân Phi Dương cũng đã từng tham dự qua một số kiện chí bảo nhưng không biết sao lại không thể xuyên qua kết giới, chỉ có thể bất đắc dĩ lui về nhìn người khác lấy được chí bảo.
Khu vực bên trong sau nhiều lần xuất hiện chí bảo, có người hoan hỉ có người sầu, dù sao, nếu cơ duyên không tệ chắc chắn có thể thu được chí bảo, mà những cái không có cái duyên đó luôn bị bắn ngược trở về, mặt đen thui.
Vân Tại Dã và tất cả trưởng lão đều rất phiền muộn, bởi vì sau khi tiến vào khu vực này, chí bảo luôn không ngừng xuất hiện nhưng ngoại trừ Vân Phi Dương đạt được Chân Long Bá Vương Thương thì người trong nhà họ Vân lại sững sờ khi không một ai có duyên với chí bảo.
Chí bảo càng xuất hiện, mặt họ càng đen hơn.
Vân thị nhất tộc đã không tệ rồi, chí ít cũng có tộc nhân từng chiếm được chí bảo, mà số còn lại từ đầu đến giờ đều không lấy được một kiện chí bảo, đó mới gọi bi kịch đấy.
Vân Phi Dương lắc đầu nói:
– Khu vực này nếu có tên, nhất định sẽ bị họ đặt là người nào mặt càng thêm đen đi.
Mấy canh giờ sau, hơn ba mươi chí bảo xuất hiện tìm được người hữu duyên nhưng đến kiện chí bảo thứ ba mươi sáu xuất hiện, lại đột nhiên tạm ngừng.
Bởi vì những cường giả bên trong khu vực này tất cả đều tiến lên khảo nghiệm nhưng không ai có thể xuyên qua kết giới.
Kiện chí bảo thứ ba mươi sáu kiện là một bản sách cổ ố vàng, bên ngoài không có tên, nhưng theo rất nhiều võ giả phán đoán, đó có thể là một loại thần thông vũ kỹ nào đó thất truyền đã lâu!
– Vân đại ca!
Mục Oanh nói:
– Không ai vào được, chỉ có thể nhìn sao?
Nàng lúc trước cũng chạy qua khảo nghiệm, kết quả bị bắn ngược trở về, cũng may lực bắn ngược không mạnh nên nàng cũng không bị thương tổn.
– Chỉ có thể nhìn.
Vân Phi Dương bất đắc dĩ trả lời.
– Hưu!
Đúng vào lúc này, đường hầm dẫn đến khu vực này có một đạo hắc ảnh bay đến, phiêu nhiên dừng trên mặt đất.
Đó là một người trẻ tuổi mặc áo đen, trên mặt không có mảy may biểu lộ, nhìn qua có chút cao lãnh.
Vân Phi Dương khẽ nhíu mày, trầm giọng nói:
– Là hắn!
Là ai?
Là Lão Tử Bất Bại!
Tên này rốt cục cũng có thể thông qua khu vực quảng trường, chạy tới đây, cuối cùng cũng tìm được Vân Phi Dương.
Nhưng mà, sau khi Lão Tử Bất Bại đáp xuống vững vàng trên mặt đất mới phát hiện ở đây có nhiều cường giả, họ lại đang nhìn mình chằm chằm, trên mặt hắn tuy không có biểu tình gì, nhưng trong trong lòng lại có chút hư.
Không có việc gì, không có việc gì.
Ta có ẩn tàng chi thuật, bọn họ tuyệt đối khó có thể nhìn ra hắn là truyền nhân của Luyện Huyết nhất tộc huyết mạch.
Nghĩ đến đó, Lão Tử Bất Bại bình tĩnh trở lại, lúc này mới bắt đầu dò xét khu vực bên trong, cuối cùng ánh mắt khóa chặt trên người Vân Phi Dương.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lẽo.
– Tiểu tử.
Vân Tại Dã nhăn mày hỏi:
– Ngươi biết hắn?
– Biết.
Vân Phi Dương gật đầu đáp lại.
Vân Tại Dã lại hỏi:
– Trong mắt tên này có sát khí, cừu nhân của ngươi à?
– Có thể xem là cừu nhân.
Vân Phi Dương tiếp tục trả ngoan ngoãn lời.
Hắn thấy, chính mình và Lão Tử Bất Bại có thể xem là cừu nhân đi, chủ yếu bởi vì tiện nghi sư tôn đem hắn sư tôn cho trấn áp duyên cớ.
Thái trưởng lão thủy chung không lên tiếng, một mực dò xét Lão Tử Bất Bại, cảm thấy…cảm giác, kẻ này có gì đó quái lạ, nhưng đến cùng quái lạ chỗ nào thì hắn không đoán ra được.
– Khặc khặc kiệt.
Đột nhiên, có tiếng cười quỷ dị truyền đến.
Một tên nam tử đồng dạng cũng vận một thân áo đen, đứng tại một chỗ hẻo lánh, mở miệng nói:
– Ngươi đến thật chậm.
Hắn tại sao lại ở chỗ này?
Lão Tử Bất Bại nhìn thấy Huyết Quỷ, trong lòng rất không minh bạch, nhưng vẫn cất bước đi qua, dù sao thì trước mắt mà nói, mọi người là cùng chiến tuyến.
Những cường giả khác thu hồi ánh mắt, tiếp tục tự mình nghị luận, khi thì nhìn về phía bí tịch ố vàng treo lơ lửng trên không.
Vân Phi Dương cũng không để ý Lão Tử Bất Bại.
Giờ phút này đang ở trong mộ địa, ưu tiên tiếp tục thăm dò tìm kiếm chí bảo, không đánh đấm ẩu đả.
– Tiểu tử.
Huyết Quỷ thấp giọng nói:
– Chí bảo đang treo lơ lửng trên không cần duyên phận mới có thể lấy được, ngươi có muốn tiến lên thử hay không?
Lão Tử Bất Bại đã chú ý tới quyển bí tịch không chữ kia, nghe Huyết Quỷ nói, nhất thời hứng thú muốn thử.
– Xoát!
Nói là làm, thân pháp thi triển, tiến lên, thuận lợi xuyên qua kết giới, đem bí tịch cầm lấy.
– Tên này là người có duyên!
Mọi người thấy thế, hâm mộ không thôi.