Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2212
– Vù vù!
Các lực lượng cường thế gầm lên, những ngọn núi và khu rừng tuyệt đẹp ngay lập tức bị những làn sóng không khí quấy lên hỗn độn, không chịu nổi rồi vỡ vụn.
Rõ ràng, cái gọi là Đại Liệt Trảm chứa năng lực xé rách không gian!
– Xoát!
Vân Phi Dương cũng không dám liều mạng chống trả lại đòn này, chân bước Độ Vân Bộ và tránh sang một bên. Mặc dù hắn đã tránh được do mượn nhờ tốc độ, nhưng hắn có thể cảm nhận được sự chênh lệch giữa hắn và đối phương là quá lớn!
Đây là một điều bắt buộc.
Mặc dù Chiến Đế Liệt Không đã chết từ lâu, nhưng dù sao đó cũng là hàng thật, giá thật trên cả Đế.
Hơn nữa, chất lượng của chiếc rìu chiến trong tay hắn ta thật phi thường.
Sức mạnh và trang bị đều cao hơn Vân Phi Dương, một trận chiến như vậy thì biết đánh đấm kiểu gì đây? Thành thật mà nói, đến bây giờ, không có cú đánh nào cả!
– Hả?
Chiến Đế Liệt Không thấy hắn né tránh đòn đánh của mình, nói:
– Tiểu tử, thân pháp của ngươi cũng không tệ nha.
Chỉ sợ là khi đối mặt với một tên mạnh nhất trên Đế, Vân Phi Dương chỉ có thể lấy được chút ưu thế như vậy thôi.
Tất nhiên rồi.
Bản thân hắn biết đối phương chưa làm thật, nếu không hắn tuyệt đối sẽ không né tránh được.
– Tiền bối.
Vân Phi Dương khổ sở nói:
– Sức mạnh của hai người chúng ta thật sự đang ở mức độ chênh lệch không nhỏ, giao đấu như vậy, thực không công bằng chút nào.
Chiến Đế Liệt Không gật đầu nói:
– Bản Đế lúc còn sống được xưng là người mạnh nhất phía trên Đế cấp, nếu bây giờ lại đi làm khó một tiểu tử cấp Đế, thật đúng là đã có chút khinh người quá đáng.
Vân Phi Dương vui vẻ trong lòng.
Vị cường giả này, xem ra rất có phong phạm.
Nếu như dùng thái độ hòa hoãn thương lượng, có lẽ sẽ không phải giao đấu, mà có khi lại thuận lợi đi qua nơi này được nha?
– Xoát!
Chiến Đế Liệt Không vung chiếc rìu chiến đấu lên, nói:
– Tới đi, chàng trai, Bản Đế sẽ áp chế sức mạnh của mình, ta sẽ chiến đấu với ngươi ở mức độ cấp Đế.
-…
Khóe miệng Vân Phi Dương co giật.
Áp chế sức mạnh của chính mình, xem ra chuyện này cũng không tệ, nhưng dù sao cũng là ở phía trên Đế cấp, kinh nghiệm chiến đấu và các khía cạnh khác nhau về cấp Đế chắc chắn sẽ hiểu biết nhiều hơn so với Vân Phi Dương!
– Tiền bối.
Vân Phi Dương nói:
– Ta nghĩ, với sức mạnh của ngài, chí ít cũng phải áp chế ở mức độ Đế cấp bát phẩm mới công bằng.
– Được.
Chiến Đế Liệt Không nói:
– Vậy thì bát phẩm!
– Tiền bối, được lắm!
Vân Phi Dương vung Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm lên, ánh mắt hắn lấp lóe một ý chí chiến đấu mạnh mẽ.
Có thể cùng giao đấu với một người tự áp chế sức mạnh của mình ở tám lớp cấp Đế, thì chỉ có thể là đãi ngộ chứ không thể cầu xin được!
– Chàng trai trẻ!
Chiến Đế Liệt Không bước một bước, chiếc rìu đột nhiên đánh xuống, nói:
– Tiếp chiêu!
– Vù vù!
Đại Liệt Trảm lại được thi triển lần nữa, theo đó là tiếng gào thét như muốn xé toạc mọi thứ như Tê Liệt Chi Lực.
Tuy nhiên ở cảnh giới áp chế lần này, về mặt sức mạnh đã không còn đáng sợ như trước nữa, nhưng khí thế ẩn chức bên trong lại vô cùng mạnh mẽ!
– Đến đây!
Vân Phi Dương hét lên!
Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm trong tay Vân Phi Dương xoẹt qua hư không, tạo ra một kiếm khí cuồng ngạo đang sẵn sàng chào đón những đòn đánh từ đối phương.
– Ầm ầm!
Tê Liệt Chi Lực chạm vào kiếm khí, một lần nữa không gian lại bị chấn nát.
– Ầm ầm ầm!
Vân Phi Dương lùi lại vài bước.
Rõ ràng, cả kể khi Chiến Đế Liệt Không đã áp chế sức mạnh đến tám lớp cấp Đế, Vân Phi Dương vẫn không thể nào chiếm ưu thế khi đối mặt với ông.
– Lại nữa!
Vân Phi Dương không nản lòng, cầm kiếm rồi chạy đến tấn công.
– Xoát! Xoát! Xoát!
Ngay lập tức, kiếm khí lít nha lít nhít ngưng tụ lại, tạo ra chi thế địa võng thiên la.
– Không tệ, không tệ!
Chiến Đế Liệt Không ca ngợi:
– Tuổi vẫn còn trẻ, mà đã có những hiểu biết sâu sắc về kiếm đạo như vậy, đợi một thời gian nữa, có lẽ sẽ đạt đến độ đỉnh phong Kiếm Hào.
– Xoát!
Vào thời khắc vẫn còn đang nói chuyện, chiếc rìu trong tay ông ta đã được nhấc lên, trực tiếp tấn công vào toàn bộ những thanh kiếm khí, ngay lập tức, tất cả đề bị đập vỡ.
– Mạnh quá!
Vân Phi Dương âm thầm chấn kinh.
Ngay vào thời khắc này, Vân Phi Dương cảm thấy vị cường giả đứng đầu này giống như đã hòa với không gian làm một thể, chỉ cần xuất thủ là có thể làm tê liệt tất cả!
Vân Phi Dương là người chỉ có một chút hiểu biết về Đại Tê Liệt Thuật, hiện giờ nhìn sức mạnh làm tê liệt của Chiến Đế Liệt Không, thật sự chút kiến thức ít ỏi của hắn không đáng để nói tới.
– Vù vù!
Chiến Đế Liệt Không nhảy phốc lên cao, sau đó lại dùng chiếc rìu bổ mạnh xuống, tạo thành một làn sóng mạnh mẽ tê liệt hết thảy mọi thứ!
– Không được rồi!
Vân Phi Dương sợ hãi, ngay lập tức rút lui với thanh kiếm của mình.
Tuy nhiên, đúng lúc đó hắn lại vô tình bị phân tâm bởi đòn đánh mạnh mẽ ấy, nên căn bản là không kịp trốn thoát.
Dưới tình thế cấp bách, hắn chỉ có thể giơ kiếm lên để chặn đòn tấn công, nhưng sau khi đỡ lấy cường thế của Tê Liệt Chi Lực, cánh tay hắn đột nhiên cảm thấy tê cứng.
– Người trẻ tuổi!
Chiến Đế Liệt Không hạ cánh, nói:
– Trong lúc hai bên đang giao đấu, bản thân tuyệt đối không được phép phân tâm, đó là một điều cấm kỵ trong võ thuật.
Vân Phi Dương có chút hổ thẹn nói:
– Lĩnh ngộ pháp tắc của tiền bối về không gian, thật khiến một vãn bối như ta chỉ còn biết kinh thán không thôi, cho nên nhất thời ta có chút phân tâm.
– Ồ?
Chiến Đế Liệt Không kinh ngạc nói:
– Ngươi có thể cảm nhận được pháp tắc không gian khi Bản Đế xuất thủ sao?
– Ừm.
Vân Phi Dương gật đầu.
Mặc dù nó rất mơ hồ, nhưng vẫn không thể trốn thoát được khỏi trực giác của anh.
Chiến Đế Liệt Không cười nói,
– Ngươi có thể nhìn ra được pháp tắc không gian của Bản Đế, xem ra những gì ngươi lĩnh ngộ được đều hơn hẳn những người bình thường khác nha.
Vân Phi Dương mỉm cười nói:
– Không phải vãn bối nói khoác, nhưng sự thật là bất kỳ loại võ thần thông nào, chỉ cần có sự chỉ dạy của danh sư, ta đều có thể lĩnh ngộ nó trong khoảng thời gian ngắn nhất.
Chiến Đế Liệt Không hỏi với sự thích thú:
– Ngắn nhất là bao lâu?
Vân Phi Dương suy ngẫm một chút, tự hào nói:
– Chậm là mười ngày hoặc nửa tháng, nhanh là ba hoặc năm ngày.
– Ha ha ha.
Chiến Đế Liệt Không cười to nói:
– Chàng trai trẻ, không sợ gió thổi mất lưỡi sao?
– Tiền bối không tin?
Vân Phi Dương hỏi lại.
Chiến Đế Liệt Không nói:
– Không nói đến mấy loại võ thuật ở đẳng cấp cao, duy chỉ có mấy loại võ thuật thấp nhất ở trần thế mới có khả năng lĩnh ngộ trong thời gian ba hoặc năm ngày.
Hiển nhiên, điều này sao có thể tin nổi cơ chứ.
Cường giả có IQ đạt ở mức bình thường, làm sao có chuyện hắn tu luyện một loại võ thuật thần thông nào đó chỉ trong mười ngày rưỡi là thành thạo được, tốc độ này thật sự là quá khoa trương rồi đi.
Hay chính Chiến Đế Liệt Không đây.
Đại Liệt Trảm mà ông mới thi triển vừa rồi, nguyên thời gian lĩnh ngộ sơ bộ, cũng đã mất đến mấy trăm năm rồi.
Còn đối với chiêu thức mạnh hơn là Đại Tê Liệt Thuật ông phải mất đến hàng chục ngàn năm mới có thể đạt đến ngưỡng cửa của nó, sau đó để lĩnh ngộ cực hạn về nó ông phải mất tiếp thêm hàng trăm ngàn năm nữa mới làm được.
Là người được xưng là trên Đế mạnh nhất, về tư chất của Chiến Đế Liệt Không hoàn toàn không cần phải nói, về vấn đề lĩnh ngộ các môn võ thần thông ông cực kỳ chậm, mà cho dù có người mạnh hơn ông đi chăng nữa, thì cũng không thể nào có khả năng lĩnh ngộ trong mười ngày hay nửa tháng.
– Tiền bối.
Vân Phi Dương thu hồi Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm, dang hai tay nói:
– Với Đại Tê Liệt Thuật của ngài, vãn bối ta có thể chỉ cần tu luyện trong vài giờ, là có thể lĩnh ngộ một chút.
– Xoát!
Đang lúc cả hai vẫn còn nói chuyện, Vân Phi Dương xòe mười ngón tay ra, và mọi thứ trong hư không bất ngờ rung lên, một khu vực không gian nhỏ đột nhiên bị xé toạc ra, tạo thành mười dấu ngón tay.
– Cái này….
Chiến Đế Liệt Không kinh ngạc không thôi.
Khoảng không gian bị Vân Phi Dương tê liệt thì không có gì đáng để nhắc tới, nhưng nó đã làm người mạnh nhất trên cấp Đế như ông phải cảm thấy thật bất ngờ, vì còn chưa đến vài ngày, chàng trai trẻ này đã có thể tiếp thu được một phần nào đó trong loạn võ thuật thần thông này.
Vân Phi Dương tự hào nói:
– Đây là do vãn bối tự tìm hiểu rồi lĩnh ngộ, nếu như tiền bối có thể cẩn thận dạy bảo, đảm bảo sẽ không mất quá nhiều thời gian, ta vẫn có thể lĩnh ngộ thành công!
– Thật sao?
Chiến Đế Liệt Không hỏi lại.
– Thật đấy!
Vân Phi Dương nghiêm túc nói.
– Được rồi!
Chiến Đế Liệt Không thu chiếc rìu lại, nói:
– Đích thân Bản Đế ta sẽ chỉ dạy ngươi, xem rốt cuộc ngươi cần thời gian bao lâu để lĩnh ngộ thành công Đại Tê Liệt Thuật!
Vân Phi Dương mỉm cười nói:
– Chậm nhất là nửa tháng!
Vân Phi Dương càng khẳng định như vậy, trong lòng Chiến Đế Liệt Không lại càng muốn biết, rốt cuộc chàng trai này có thể lĩnh ngộ thành công sức mạnh thần thông mà ông đã tạo ra trong thời gian ngắn nhất hay không.
Cứ như vậy, trận giao đấu đột nhiên phải dừng lại.
Chiến Đế Liệt Không vì muốn xác nhận lời Vân Phi Dương nói có phải là điều xảo trá hay không, ông bắt đầu giảng giải từ đầu đến cuối về Đại Tê Liệt Thuật, nói chung tất cả những gì biết về môn võ này, ông đều nói ra bằng sạch, không giấu diếm bất cứ cái gì.