Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2211
Khu vực đầu tiên của lăng mộ là một đường hầm phức tạp với nhiều thiết bị và vũ khí cấp cao nằm rải rác bên trong.
Khu vực thứ hai của ngôi mộ là một loại hình đĩa nắm giữ và diễn giải về võ thuật, rất nhiều võ giả bị mắc kẹt vào sâu trong đó, và có thể họ đã có được một sự hiểu biết toàn diện hơn.
Nói đến đây.
Có thể sẽ có người không vui.
Đã qua hai chương, tại sao tất cả đều là viễn cảnh của Lão Tử Bất Bại, còn nhân vật chính? Còn những người khác thì sao?
Đừng nóng vội.
Vì nhân vật chính của chúng ta, Vân Đại Tiện Thần của chúng ta, hiện đã bước vào khu vực thứ ba và đang ở trong một đại điện sang trọng.
Là võ giả đầu tiên tiến vào nơi đây, Vân Phi Dương thu được không ít vũ khí cấp cao ở khu vực đầu tiên, và chất lượng cũng là mạnh nhất.
Đừng hỏi tại sao.
Có một tên trộm mộ là Mục Oanh, một khi đã đặt chân vào đường hầm, thì có thể đụng tới một vũ khí và thiết bị có chất lượng cực cao.
Có thể nói rằng những thiết bị mạnh nhất trong khu vực đầu tiên đều bị hai người lấy đi, và những võ giả tìm đến đây sau đó, tất cả đều là kiếm bọn họ để lại.
Đối với khu vực thứ hai, sau khi Vân Phi Dương đến, anh cũng bước vào bên trong huyễn cảnh về các văn tự giải, nhận ra rằng nhiều môn võ thuật đều có cách hiểu khác nhau.
Nhưng hắn cũng không trầm mê, sau khi ghi chép lại, hắn tiếp tục đến gần khu vực thứ ba. Sau tất cả, hắn đến đây chủ yếu để lấy kho báu, làm sao anh ta có thể trì hoãn thời gian.
– Vân đại ca.
Mục Oanh đứng trong cung điện, án Ngũ Hành Bát Quái Đồ không ngừng diễn hóa, liễu mi khẽ nhăn lại:
– Cả nơi này và khu vực thứ hai đều không hề có kho báu nào.
Vân Phi Dương quan sát kĩ lưỡng bốn phía xung quanh, nói:
– Hãy tìm lối vào khu vực tiếp theo.
Đại mộ vừa cao vừa lớn, và hắn đưa ra kết luận rằng, chắc chắn có nhiều khu vực chưa biết đến, và thật không may, có những kho báu khiến mọi người thèm muốn!
– Vân đại ca.
Sau một số suy luận, Mục Oanh chỉ về phía trước và nói:
– Nơi đó có đến chín cái cửa hang đóng chặt, có lẽ đó chính là lối vào khu vực tiếp theo.
Vân Phi Dương đưa nàng đi qua, và thấy chín cửa hang được sắp xếp gọn gàng trên bức tường đá dài, tất cả bị chặn bởi những phiến đá dày, và một cửa hang phía trên từ trái sang phải có chín con số được khắc trên đó.
– Vân đại ca.
Mục Oanh nói:
– Chúng ta sẽ đi vào mấy cái cánh cửa đây?
– Cái này….
Vân Phi Dương suy nghĩ một lúc rồi nói:
– Chỉ cần vào một cánh cửa.
– Ừ.
Mu Ying bước đến một cánh cửa và đặt bàn tay nhỏ bé của mình lên phiến đá, Ngũ Hoành Bát Quái Đồ xuất hiện và in trên đó, ngay lập tức, phiến đá chìm xuống, để lộ một đường hầm chỉ có thể chứa hai người.
– Đi.
Vân Phi Dương kéo Mục Oanh vào cửa.
Khi hai người vừa bước chân trước vào, đá phiến ở chân sau nổi lên, và con đường lại bị chặn.
– Vân đại ca.
Mục Oanh nói:
– Ta có thể mở cánh cửa này một lần nữa.
Vân Phi Dương thở phào nhẹ nhõm, rồi hướng mắt về đường hầm tối tăm và lên đường.
Trong nghĩa trang bí ẩn này, chỉ trời mới biết chuyện gì có thể sẽ xảy đến, cho nên một bên hắn bảo vệ Mục Oanh, một bên cẩn thận từng li từng tí tiến sâu vào trong.
Dần dần.
Phía trước xuất hiện một ánh sáng mờ nhạt.
Khi Vân Phi Dương càng tới gần hơn, ánh sáng lại càng lớn hơn, và cuối cùng là một cái cửa hang bày ra trước mắt.
– Vân đại ca!
Đột nhiên, Mục Oanh giữ chặt anh, cả kinh nói:
– Phía trước có người!
– Có người?
Sắc mặt Vân Phi Dương lập tức thay đổi.
Khi ngôi mộ xuất hiện, hắn là người vào sớm nhất có thể rồi, chẳng lẽ còn có người nhanh hơn hắn, tiến vào khu vực số ba này rồi sao a?
– Đứng sau ta.
Vân Phi Dương lo lắng sẽ bất ngờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào đó, hắn để Mục Oanh đứng sau mình, sau đó mới thận trọng bước từng bước về phía trước.
– Đạp!
Cuối cùng, hắn đi qua ánh sáng trắng và đứng bên trong lối vào.
Khung cảnh cho thấy một khu rừng tre tuyệt đẹp, với làn gió trong vắt thổi qua, một dòng suối chảy, một người ngồi trên tảng đá bên suối, mặc áo giáp chiến tranh và áo choàng bay, trông thật phi thường.
– Liệt Không tiền bối?
Sau khi nhìn rõ hình dáng người đàn ông kia, Vân Phi Dương và Mục Oanh đều trừng to mắt.
Không tệ.
Ngồi trên hòn đá là Chiến Đế Liệt Không, người trước đây từng được nhìn thấy trong quan tài.
Tại thời điểm này, hắn dường như có sự sống, và dường như được sống lại.
Không đúng, không đúng!
Vân Phi Dương nỉ non nói:
– Rõ ràng ta đã lấy áo giáp của hắn đi rồi, cứ cho là hắn còn sống đi, nhưng như vậy cũng không thể mặc lại bộ giáp đó được. Chẳng lẽ đây lại là do huyễn cảnh tạo nên không?
– Người trẻ tuổi.
Chiến Đế Liệt Không cười nói:
– Bản Đế chiến giáp không phải chỉ có một.
-…
Khóe miệng Vân Phi Dương co giật.
Mục Oanh đang trốn đằng sau anh ta, có chút sợ hãi nói:
– Vân đại ca, không phải hắn đã chết rồi à, sao giờ lại còn sống ở đây!
– Đúng vậy.
Chiến Đế Liệt Không thở dài một tiếng, nói:
– Bản Đế đã chết, và đã chết hàng triệu năm rồi.
Ngay cả sau Vân Phi Dương có là người gặp không ít các mặt xã hội, nhưng thời điểm hắn nghe thấy câu này, da đầu giống như tê liệt, hỏi lại:
– Tiền bối đã chết, vậy tại sao lại ở chỗ này?
Chiến Đế Liệt Không nhìn về phía Mục Oanh nói:
– Ngươi thân là hậu duệ của nhất tộc Thần Mộ, hẳn là phải biết, tại sao Bản Đế lại ở chỗ này.
Mục Oanh khẽ giật mình, cô nghĩ ngay đến một cái gì đó và nói:
– Ngươi là người giữ mộ!
– Người giữ mộ?
Vân Phi Dương dường như hiểu điều gì đó.
Chiến Đế Liệt Không lẩm bẩm:
– Bản Đế đem Đại Tê Liệt Thuật chôn trong mộ địa, là hy vọng sau khi các ngươi nhận được nó, có thể cứ vậy mà rời đi, đừng tới quấy rầy Tiên Chủ.
– Thật không may.
Một bên hắn vẫn nói chuyện, một bên lại nhẹ nhàng giơ tay lên, lưu quang thấp thoáng, bày ra một chiếc rìu chiến có cùng màu với áo giáp, nói:
– Vẫn không thể nào toại nguyện.
Vân Phi Dương nhíu mày.
– Xoát!
Chiến Đế Liệt Không cầm rìu chiến đấu bằng một tay, trịnh trọng nói:
– Một trong chín vị tướng dưới trướng Tinh Diệu Chi Tổ, Hình Liệt Không, phụng mệnh trấn thủ cửa thứ nhất, người đến, xưng tên ra!
Đột nhiên lại trở nên nghiêm túc, Vân Phi Dương vội vàng nói:
– Tiền bối, chúng ta tới nơi này không phải là vì ý đồ xấu!
– Cho dù là có ý đồ xấu hay không, nhưng ngôi mộ này của Tiên Chủ, không có bất kỳ người nào được phép bước vào, cũng không được phép khinh nhờn.
Liệt Không Chiến Đế trầm giọng nói.
– Được.
Vân Phi Dương vẫy một tay, Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm ra khỏi vỏ bọc và nói:
– Thành chủ Vạn Thế đại lục Thiết Cốt Thành, Cuồng Tông Tông Chủ, thiên kiêu Phiêu Miểu giới Thiên Kiêu Điện, chi chủ Phi Dương Thần Giới, một trong Cửu Đế Chân Vũ Thần Vực, tộc nhân nhất tộc Vân thị, Vân Phi Dương!
– Phốc!
Mục Oanh bị chọc cười bởi lời giới thiệu cực dài lần này.
Ngay cả Chiến Đế Liệt Không trên Đế mạnh nhất, miệng hắn cũng khẽ giật giật,
– Chàng trai trẻ, chức vị và danh hiệu của người đúng là không ít nha.
Vân Phi Dương nói:
– Bình thường.
– Đáng tiếc.
Chiến Đế Liệt Không lắc đầu, nói:
– Ngoại trừ những người thuộc bộ tộc Vân thị có một chút sức nặng, còn lại đều là vô nghĩa.
– Ông!
Vân Phi Dương lắc nhẹ thanh kiếm của mình:
– Tiền bối là cường giả đứng đầu mấy triệu năm, hôm nay có thể cùng đánh một trận với ông, vãn bối quả thực là phúc ba đời mới có được!
– Ha ha ha!
Chiến Đế Liệt Không cười to, nói:
– Bản Đế đã bảo vệ chi mộ Tiên Chủ lâu như vậy, vậy mà đối thủ đầu tiên lại là cấp Đế, ta thật sự không ngờ tới điều đó!
– Cô gái!
Hắn nhìn về phía Mục Oanh, trầm giọng nói:
– Nhanh lui ra, tránh trường hợp bọn ta vô tình gây thương tích cho ngươi!
-…
Mục Oanh vẫn đứng trước mặt Vân Phi Dương, giống như là không nghe thấy bất cứ lời nào.
– Oanh Oang.
Vân Phi Dương nói:
– Lui ra, ta muốn cùng bàn luận với Liệt Không tiền bối một chút.
– Ồ.
Mục Oanh gật đầu, ngoan ngoãn né tránh.
– Xoát!
Đúng vào lúc này, Chiến Đế Liệt Không một bước liền phóng tới, đột nhiên vung chiếc rùi chiến trên tay lên rồi bất ngờ chém xuống, quát to:
– Đại Liệt Trảm!
– Hừ!
Một lực lượng mạnh mẽ từ bên trong rìu chiến truyền ra bên ngoài rồi phát nổ, mang theo một giọt nước mắt kinh hoàng!