Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2172
Phía sau vang lên một thanh âm nhẹ nhàng uyển chuyển, chỉ thấy một thiếu nữ mặc quần lụa mỏng màu thanh sắc, chải hai bím tóc đi tới.
Nàng nhìn khoảng chừng mười sáu mười bảy, tướng mạo xinh đẹp, da thịt trắng nõn như tuyết, đôi mắt long lanh như khe suối thanh tịnh.
Khi nhìn kỹ sẽ thấy được tướng mạo thiếu nữ này và Vân Phi Dương giống nhau đến mấy phần, nhưng càng nổi bật hơn là khí chất cao quý của Nam Cung Mạc Thương.
Quả thật không tệ.
Nàng là Vân Tinh Không.
Là nữ nhi của Vân Phi Dương và Nam Cung Mạc Thương.
Tạo hóa giới chỉ có nghìn lần thời gian gia tốc, nhưng trên thực tế, bên ngoài chỉ chưa đến hơn mười năm, nàng từng là một tiểu đồng nữ duyên dáng đáng yêu, bây giờ trưởng thành rồi, nàng hiện là một đại cô nương xinh đẹp cao quý.
– Không tốt!
– Tiểu ma nữ đến!
La Mục và Vân Lịch sắc mặt đại biến, chưa đầy một giây sau đã co cẳng chạy như bay.
Vân Tinh Không từ nhỏ đã rất nghịch ngợm, loại tính cách này sau khi lớn lên thì càng ngày càng lợi hại, đừng nói chi nàng còn theo Lăng Sa La tu luyện Độc Đạo, thường những lúc thần không biết quỷ không hay tranh thủ hạ độc.
Bọn người La Mục và Vân Lịch thường cách một đoạn thời gian sẽ bị nàng để mắt tới đặc biệt chăm sóc hệ tiêu hóa, kết quả của cuộc trị liệu là hai tay ôm bụng, mặt nhăn nhó hướng nhà xí mà chạy, có khi ngã lăn trên mặt đất miệng sùi bọt mép, thân thể run rẩy, hai chân đứng không vững.
– La thúc thúc, Vân thúc thúc, hai thúc chạy làm gì?
Vân Tinh Không đi tới, mày liễu hơi nhíu, hiển nhiên có chút không vui.
Vân Phi Dương nhịn không được cười khặc khặc:
– Còn không phải sợ con hạ độc.
Vân Tinh Không ôm lấy cổ tay phụ thân, một bên nũng nịu cười hì hì nói:
– Cha, trong khoảng thời gian người bế quan, nữ nhi đã ý thức được trước kia mình quá làm loạn, cho nên từ hôm nay trở đi, nữ nhi muốn làm một thục nữ đoan trang có phong thái.
– …
Khóe miệng Vân Phi Dương co giật.
Cái câu nói muốn làm thục nữ đoan trang có phong thái này từ năm ba tuổi đã bắt đầu cường điệu mạnh mẽ, nhưng kết quả sau đó không phải là nên nghịch ngợm thì nghịch ngợm, nên hạ độc thì hạ độc, không có chút xíu nào gọi là thục nữ hết.
– Tê tê ——
Đột nhiên, quanh thân Vân Phi Dương xuất hiện khói xanh lượn lờ, phảng phất như có thứ gì đó đang bị bốc hơi.
Hắn lắc đầu, ngữ điệu cưng chiều nói:
– Nha đầu, lại ra vẻ!
Thời điểm Vân Tinh Không sáp lại gần phụ thân nhà mình đã lặng yên hạ độc, nhưng Vân đại tiện thần là ai? Một chút Nghịch Thiên Quyết đã tuỳ tiện hóa giải độc này mất rồi.
– Hì hì.
Tiểu nha đầu nhe răng cười lên:
– Cha quả nhiên là vạn độc bất xâm.
– …
Mỗi lần gặp được độc lão tử thì nữ nhi này tách một cái hóa thân thành áo bông tri kỉ.
– Cha.
Vân Tinh Không trở lại chuyện chính:
– Vừa rồi người thi triển vũ kỹ gì vậy, nhìn như rất lợi hại, cha yêu dấu có thể truyền thụ lại cho nữ nhi hay không?
Vân Phi Dương nói:
– Có thể, nhưng mà tiền đề là phải giác tỉnh huyết mạch của Vân thị nhất tộc.
Hắn là hậu nhân của Vân thị nhất tộc, con gái hắn tự nhiên cũng là hậu nhân của Vân thị nhất tộc, nhưng muốn tu luyện huyết mạch vũ kỹ thì phải giác tỉnh thể nội huyết mạch.
Bất kỳ một tộc nhân Vân thị nào, vô luận dòng chính hay là chi thứ, muốn tu luyện vũ kỹ của tộc mình thì yếu tố đầu tiên là giác tỉnh huyết mạch, nếu không thì chẳng khác nào ngoại nhân.
– Cha!
Vân Tinh Không hưng phấn nói:
– Mang nữ nhi đi giác tỉnh huyết mạch liền đi!
– Đừng nóng vội.
Vân Phi Dương cười nói:
– Chờ khi trở về tổ địa, cha sẽ dẫn con đi giác tỉnh huyết mạch.
Lúc trước hắn cũng có ý nghĩ này, chỉ là Vân Tinh Không khi đó còn nhỏ nhưng bây giờ nữ nhi đã trưởng thành, hắn tự nhiên muốn mang đến nghiệm chứng, giác tỉnh huyết mạch.
– Bao lâu?
– Khoảng bảy tám chục năm gì đó.
– Hả?
Vân Tinh Không một mặt uể oải không còn sức sống:
– Đến lúc đó, nữ nhi đều là lão thái bà trên dưới một trăm tuổi rồi.
– Làm sao có thể chứ.
Vân Phi Dương cười không cho là đúng:
– Con đã phục dụng Thanh Xuân Vĩnh Trú Quả, dung mạo trường tồn, coi như sống mấy vạn năm cũng không thể biến thành lão thái bà.
– Không được, không được!
Vân Tinh Không nổi lên tính bướng bỉnh của tiêu hài tử, quệt miệng nhăn nhó nói:
– Cha, nữ nhi muốn học ngay bây giờ!
– Được được.
Vân Phi Dương cưng chiều thuận theo ý nữ nhi bảo bối:
– Học!
Vân Tinh Không lôi kéo tay hắn, ngọt ngào nở nụ cười:
– Vẫn là cha thương nữ nhi nhất.
Vân Phi Dương cười nói:
– Học thì có thể, nhưng không thể học ra được vũ kỹ vừa rồi như của cha, con chỉ có thể trước học Đại Bi Thủ Ấn.
Huyết mạch không hoàn toàn giác tỉnh tộc nhân, nhưng tu luyện cao tầng thứ Đại Ma Chi Chưởng cũng cùng một dạng với huyết mạch vũ kỹ Vân Thị, ngoại nhân cưỡng ép tu luyện rất dễ bị hội bạo thể mà chết.
Vân Phi Dương tuy cưng chiều nữ nhi, nhưng cũng không dám tùy tiện truyền thụ công pháp vũ kỹ của Vân thị, chỉ có thể bước đem ba thức đầu của Đại Bi Thủ Ấn truyền lại cho nàng.
– Quá tốt.
Vân Tinh Không cười hì hì thỏa hiệp.
Nàng tuy muốn tu luyện huyết mạch vũ kỹ Vân thị, chủ yếu là bởi vì tạo hóa giới chỉ quá nhàm chán, tiện luyện thêm một cái gì đó để giết thời gian đi.
Ba thức đầu Đại Bi Thủ Ấn thuộc về nhất vũ kỹ bình thường bên trong Vân thị nhất tộc, chỉ cần bên trong thân thể nắm giữ huyết mạch, vô luận có giác tỉnh huyết mạch hay không đều có thể tu luyện.
Cho nên Vân Phi Dương truyền thụ lại cho nữ nhi nhà mình, không chỉ truyền thụ thành công mà còn không có chút xíu tác dụng phụ nào.
– Cha, nữ nhi đi tu luyện đây.
Sau khi thu được khẩu quyết của Đại Bi Thủ Ân, Vân Tinh Không nhảy tưng tưng rời khỏi, khó có được tiểu ma nữ này ổn định tâm thần nghiêm túc tu luyện.
La Mục và Vân Lịch chờ đến khi biết được tiểu ma nữ này đã chạy đi bế qua mới dám ló đầu nhảy chân sáo chạy ra, thiếu điều khua chiêng gõ trống bày tiệc lớn ăn mừng tiễn được ôn thần một đoạn thời gian.
Riêng Nam Cung Mạc Thương, khi biết được Vân Tinh Không khó có được lúc yên tĩnh thành thật tu luyện, mới tìm tới Vân Phi Dương nói:
– Chàng truyền tụ cho con bé thêm mấy loại vũ kỹ nữa thì có thể kiềm chế tâm tính rồi.
Vân Phi Dương cười đắc ý run đùi, xem như tiễn được một tiểu quỷ, tưởng tượng ra đoạn thời gian yên tĩnh sau này:
– Ba thức đầu của Đại Bi Thủ Ấn, lấy cảnh giới hiện tại của con bé, ít nhất phải lĩnh ngộ mấy chục năm, không cần truyền thụ quá nhiều vũ kỹ.
– Cha!
Một năm sau, Vân Tinh Không đột nhiên nhảy ra xuất hiện ở trước mặt hắn, cười ha ha nói:
– Ba thức đầu của Đại Bi Thủ Ấn nữ nhi đã lĩnh ngộ hoàn mỹ rồi!
Bốp!
Vân Phi Dương mắt trợn tròn, một bạt tay vô hình vang dội vênh váo vả vào mặt hắn, đau ~
– Uống!
Trên diễn võ trường, Vân Tinh Không vung tay nhỏ lên, thuộc tính thiên địa ngưng tụ mà thành, trong nháy mắt hóa thành mấy chục đạo chưởng ấn.
Rất hiển nhiên, đây chính là bản hoàn mỹ của Đại Bi Thủ Ấn ba thức đầu!
Tuy uy lực không cách nào đánh đồng với tộc nhân Vân Vực nhưng quá trình thi triển động tác cũng xem như thành thạo.
– Thật sự đã lĩnh ngộ?
Vân Phi Dương trừng to mắt, há mồm hết cả ra.
Nữ nhi của hắn, tiểu ma đầu chẳng bao giờ chịu yên tĩnh, chỉ dùng thời gian một năm đã đem Đại Bi Thủ Ấn ba thức đầu lĩnh ngộ hoàn mỹ, tốc độ này, ha ha còn nhanh hơn cả chính hắn nhiều!
Từ trước đến nay Vân Phi Dương tự xưng là ngưu bức, bây giờ đã gặp được Vân Tinh Không có tốc độ lĩnh ngộ nhanh như vậy. Ai lại ngờ được lòng tự trọng của Vân đại thần bị chính nữ nhi bảo bối của mình hung hăng đả kích một phen.
Khả năng sẽ có người phiền muộn.
Dưới cái nhìn của bọn họ, nhân vật chính phải tuyệt đối Ngưu Bức, dù là con gái cũng không thể siêu việt hơn được, nếu không, tâm lý sẽ không thể thăng bằng nổi.
Trên thực tế, vô luận là Vân Tinh Không hay Vân Vô Ưu, điểm mạnh của chúng là kế thừa tư chất của phụ thân, nắm giữ hoàn cảnh tu luyện tốt hơn hẳn bình thường.
Vân Phi Dương đâu?
Từ không có gì đến tay trắng quật khởi.
Mỗi một bước đều cường đại, mỗi một bước đều tu luyện bên trong sinh tử, cứ thế thu hoạch được nhiều cơ duyên.
Cho nên, tương lai vô luận hắn cường đại tới trình độ nào, con cháu hắn thậm chí người hậu thế đều khó có khả năng phục chế.
– Cha.
Vân Tinh Không chu môi nhỏ, thiêu thiêu mi hỏi:
– Thế nào?
– Không tệ, không tệ!
Vân Phi Dương nhe răng cười gượng, khen nữ nhi bảo bối vài chữ.
Vân Tinh Không nói:
– Sau khi nữ nhi lĩnh ngộ hoàn mỹ, luôn cảm thấy Đại Bi Thủ Ấn giống như không chỉ có ba thức.
Vân Phi Dương cười nói:
– Đằng sau còn có sáu thức, đợi khi nào con giác tỉnh huyết mạch, cha lại truyền thụ cho con.
– Hiện tại không được sao?
– Không được.
Vân Phi Dương chân thành nói.
Vân Tinh Không khó được thấy phụ thân nghiêm túc như vậy, lúc này le lưỡi, cười hì hì nói:
– Vậy được rồi, chờ giác tỉnh huyết mạch lại tu luyện.
Vân Phi Dương vốn muốn mở miệng nói chuyện, đột nhiên phát giác được ngoại giới có một cỗ khí thế mênh mông tràn ngập mà đến, sau đó cau mày, nghi ngờ nói:
– Chẳng lẽ là dòng chính ngũ mạch muốn đột phá?