Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2147
Con mắt của Vân Phi Dương trừng lớn, bời vì, sau khi pháp tắc chi lực tiêu tán, hiện ra vân vụ, chính là Vân Vực!
Bạch y nam tử dễ như trở bàn tay ngưng tụ ra một cái Vực, chuyện này thật quá kinh hãi thế tục!
Đương nhiên.
Đây không phải là quan trọng nhất.
Quan trọng là hắn sáng tạo là Vân Vực, nói đúng ra đối phương chính là tổ tiên của Vân thị?
Nghĩ đến đó, Vân Phi Dương cố gắng nhìn về phía bạch y nam tử, phát hiện quanh người hắn được khí tức cuồn cuộn bao phủ, căn bản là không có cách thăm dò nửa phần.
– Tu vi của người này, thâm bất khả trắc!
Có thể có loại cảm giác này, theo Vân Phi Dương, chỉ có sư tôn Thái Vũ cùng viện trưởng Trầm Thiên Hành!
– Vực này lấy họ ta làm tên.
Bạch y nam tử nhẹ giọng nỉ non, chợt nhẹ nhàng nâng tay lên, chỉ thấy một huyết dịch bay xuống, dung nhập vừa trong vực mới sinh ra.
Tầm mắt của Vân Phi Dương biến đổi, xuất hiện bên trong Vân Vực hoang vu, tận mắt nhìn thấy một huyết dịch dung nhập trong đất bùn, dần dần biến ảo thành hình người.
– Chỉ là huyết dịch bản thân, đã có thể sáng lập nhân loại?
Bạch y nam tử lấy máu tạo người, rung động thật sâu Vân Đại Tiện Thần, thậm chí phá vỡ lý giải về sự sinh ra sinh mạng của hắn!
– Xoát!
– Xoát!
Cảnh tượng trước mắt không ngừng nhảy vọt.
Vân Phi Dương lấy ánh mắt của người đứng xem, tận mắt thấy Vân Vực năm tháng biến thiên, cùng tộc nhân Vân thị không ngừng sinh sôi.
Trong thời gian này, hắn nhìn thấy rất nhiều tộc nhân, giác tỉnh huyết mạch, từ đó thành tựu càng ngày càng cao.
Nhưng bạch y nam tử sáng tạo ra Vân Vực vẫn chưa bao giờ xuất hiện.
Nhưng có thể là do bắt nguồn từ huyết mạch truyền thừa, Vân thị tộc nhân biết tổ tiên tồn tại, cũng đem tái nhập sử sách, để cho hậu nhân quỳ bái.
– Xoát!
Vân Phi Dương cảnh tượng trước mắt lại thay đổi, lại về đến bóng đêm vô tận trong tinh không, lần nữa nhìn thấy bạch y nam tử.
Thì ra sau khi hắn tại sáng tạo Vân Vực thì cũng không rời đi, mà vẫn luôn một mực nhìn chăm chú lên tộc nhân do huyết dịch của mình sáng tạo.
– Hài tử.
Bạch y nam tử nói:
– Đây cũng là Vân Vực khởi nguyên, ngươi thấy rõ sao?
Vân Phi Dương tâm thần chấn động, nói:
– Ngươi biết ta tồn tại?
Hắn thủy chung cho rằng, mình đã tiến vào trong huyễn cảnh kỳ quái nào đó, những gì mình vừa chứng kiến chỉ đơn giản là hình ảnh được lưu lại mà thôi.
– Sai.
Bạch y nam tử nói:
– Đây không phải đi qua hình ảnh.
– Không phải?
Vân Phi Dương khẽ giật mình.
Bạch y nam tử cười nói:
– Đây là quá khứ của ta, đang nói chuyện cùng với tương lai của ngươi.
Dát.
Vân Phi Dương ngây người.
Quá khứ của hắn, cùng tương lai của ta?
Chẳng lẽ, Vân Phi Dương thần sắc đại biến, cả kinh nói:
– Ngươi có thể nhìn trộm tương lai!
Bạch y nam tử cười nói:
– Ta có thể sáng tạo một cái Vực, có thể sáng tạo một tộc quần cổ xưa, nhìn trộm tương lai thật bất ngờ sao?
Đúng vậy.
Tiện tay sáng tạo nhất vực.
Lấy huyết dịch bản thân, sáng tạo ra một tộc quần cổ xưa.
Đại năng khủng bố như thế, có thể nhìn trộm tương lai, hay là nói chuyện với mình, cái này hoàn toàn không ngoài ý muốn.
Bạch y nam tử nói:
– Hài tử, ngươi có thể thông qua Huyết Mạch Trì, xuất hiện trong quá khứ gian đoạn này, nói rõ độ tinh khiết huyết mạch của ngươi đã đủ mười phần.
Vân Phi Dương nói:
– Ta là hai phần năm huyết mạch.
– Hai phần năm?
Bạch y nam tử như là rất hoảng hốt, tiếp theo cười nói:
– Không nghĩ tới người hậu thế, lại có thể kế thừa huyết mạch của ta cao như vậy.
– Hài tử.
Hắn nói:
– Ngươi tên là gì.
– Vân Phi Dương.
Vân Phi Dương nói.
– Vân Phi Dương à.
Bạch y nam tử nhẹ giọng nỉ non một tiếng, nói:
– Tên này ta đã nhớ, ngày khác hữu duyên, ngươi và ta chắc chắn sẽ có cơ hội gặp nhau.
Vừa dứt lời, bóng người dần dần biến mất.
Không phải chứ?
Cứ đi như vậy?
Vân Phi Dương nhất thời buồn bực.
Dù sao, hắn muốn hỏi tổ tiên này một chút, tu vi của lão mạnh đến mức nào, muốn hỏi một chút mình kế thừa hai phần năm huyết mạch của hắn đến cùng có chỗ tốt gì!
Nhưng vào lúc này, gương mặt truyền đến đau đớn, cảnh tượng trước mắt lần nữa chuyển đổi.
Vân Phi Dương thoát ra khỏi huyễn cảnh kỳ diệu, vừa mở mắt nhìn, phát hiện ngũ trưởng lão đang quất mặt mình.
– Ngũ trưởng lão.
Hắn khóe miệng co giật nói:
– Ngươi đánh ta làm gì?
Ngũ trưởng lão buông lỏng một hơi, bàn tay dừng lại, nói:
– Ta nếu không thức tỉnh ngươi, ngươi khả năng vĩnh viễn không biết lúc nào mới tỉnh.
Hắn chứng kiến rất nhiều tộc nhân bất tỉnh trong Huyết Mạch Trì, nếu như thức tỉnh trễ, hậu quả chính là vĩnh viễn chết đi.
– …
Vân Phi Dương im lặng.
Đánh thì đánh thôi, tại sao phải đánh mặt, chẳng lẽ không biết, ta là dựa vào mặt ăn cơm à?
Ngũ trưởng lão cầm quần áo ném qua đến, nói:
– Nhanh mặc vào đi.
– A.
Vân Phi Dương vội vàng mặc quần áo.
Nhưng mà ý thức được chính mình một chút việc đều không có, lúc trước ngứa ngáy, đau nhức cũng biến mất.
– Ngũ trưởng lão.
Vân Phi Dương nhìn bên cạnh Huyết Mạch Trì nói:
– Ta có giác tỉnh huyết mạch không?
– Giác tỉnh.
Ngũ trưởng lão nói.
Ngay trong lúc Vân Phi Dương hôn mê cùng đến từ đi qua tổ tiên nói chuyện với nhau, huyết mạch Vân thị nhất tộc triệt để giác tỉnh.
– Làm sao không có cảm giác.
Vân Phi Dương lắc hai tay, phát hiện trừ tinh thần khí tương đối mạnh mẽ ra thì căn bản không có biến hóa quá lớn.
Ngũ trưởng lão nói:
– Đợi ngươi tu luyện vũ kỹ huyết mạch, thì có thể cảm nhận được biến hóa.
– Thật sao?
Vân Phi Dương rất chờ mong, sau khi vừa quay lại chỗ ở, vội vã dung nhập tạo hóa giới chỉ, bắt đầu lĩnh hội Đại Bi Thủ Ấn.
Quả nhiên như ngũ trưởng lão nói, khi hắn lần nữa cảm ngộ vũ kỹ huyết mạch, lý giải của bản thân có thể nói là biến hóa về chất.
Vân Phi Dương hưng phấn nói:
– Hiện tại, lĩnh ngộ về Đại Bi Thủ Ấn của ta cao hơn trước kia mấy chục lần, tu luyện đại thành ở trong tầm tay!
Dần dần tỉnh táo lại, hắn nhớ tới lúc trước trong tinh không mắt thấy bạch y nam tử, thầm nghĩ:
– Thực lực của tổ tiên, sợ là hoàn toàn không kém gì sư tôn.
Huyết mạch hoàn toàn thức tỉnh, Vân Phi Dương một mực đóng cửa không ra, an tâm lĩnh hội Đại Bi Thủ Ấn, cũng ở trong tạo hóa giới chỉ mấy trăm năm lĩnh ngộ đến đại thành!
Bởi vậy có thể thấy được, nắm giữ hai phần năm huyết mạch, sau khi hoàn toàn thức tỉnh, tu luyện vũ kỹ huyết mạch tổ tiên lưu lại, tốc độ có thể nói tăng lên trên diện rộng.
– Hiện tại, ta chắc là có thể lĩnh hội Đại Hồn Huyết Mạch bí pháp rồi?
Vân Phi Dương tìm tới ngũ trưởng lão nói.
Hắn vẫn luôn không quên Chiến Thần Hồn Thể tam biến, giác tỉnh huyết mạch cũng là hy vọng có thể tiếp xúc tầng thứ cao hơn.
– Đi theo ta.
Ngũ trưởng lão mang theo Vân Phi Dương tiến về Vũ Kỹ Các, cũng theo đẳng cấp cao nhất trên giá sách lấy ra một bản bí tịch phong cách cổ xưa, phía trên khắc sáu chữ bí pháp Đại Hồn Huyết Mạch.
Ánh mắt Vân Phi Dương nóng rực lên.
Chiến Thần Hồn Thể tam biến là hắn năm đó ở Thần Giới, đần độn u mê lĩnh ngộ, xem như vô sự tự thông, bây giờ thu hoạch được bí tịch, khẳng định tâm tình sảng khoái.
Về đến chỗ ở, Vân Phi Dương gấp không thể chờ mở bí tịch ra, đầu tiên nhìn thấy phía trên viết:
– Bí pháp Đại Hồn Huyết Mạch, chỉ có Vân thị tộc nhân mới có thể tu luyện, ngoại tộc tu luyện, chắc chắn bạo thể mà chết.
– Còn tốt, còn tốt.
Vân Phi Dương âm thầm may mắn.
Năm đó hắn từng có ý nghĩ muốn truyền Chiến Thần Hồn Thể tam biến cho bọn người La Mục cùng Vân Lịch, nhưng bởi vì bận quá nên quên chuyện này sau ót.
Vân Phi Dương tiếp tục đọc qua, rất nhanh đắm chìm vào trong đó, cũng biết bí pháp Đại Hồn Huyết Mạch có cấp độ gì, cùng trình độ hiện tại của mình.
——