Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2082
Khu vực bị ngọn lửa đốt cháy cháy đen, một đóa hoa sen màu tím chầm chậm nở rộ, lấp lóe ánh sáng phảng phất như có thể xóa đi tất cả tà mị.
– Đây là…
Rất nhiều võ giả cả kinh nói:
– Tử Liên Nghiệp Hỏa!
Hỏa chủng giữa thiên địa rất nhiều, có mạnh, có yếu, có phổ biến, có hiếm thấy, cũng có cực hiếm thấy.
Tử Liên Nghiệp Hỏa chính là cực hiếm thấy.
Thậm chí tại Dược Giới, còn được nhóm Dược giả đánh giá là áp đảo trên cả Thiên cấp.
Nói một cách khác, đây là hỏa diễm thần thánh nhất Phật môn, hoàn toàn không kém Cực Nhạc hỏa, là một trong những Hỏa chủng mà võ giả Hỏa hệ hướng tới nhất.
– Phù phù.
Liệt Diễm uể oải ngã trên mặt đất.
Hắn thi triển ra sát chiêu mạnh nhất, giờ phút này đã là tinh bì lực tẫn.
– Bạ.
– Vẫn là bại…
Liệt Diễm nằm trên mặt đất, trên mặt suy yếu phủ đầy đắng chát.
Lúc bắt cặp phải Vân Phi Dương, hắn đã nghĩ tới kết cục này, chỉ là không ngờ đến, mình sẽ thua dưới hỏa diễm mình tinh thông nhất.
Đã từng nỗ lực, đã từng tu luyện, đã từng kiên trì, tại một khắc ngã xuống này hoàn toàn biến thành cát bụi.
– Một thế này, ta nhất định không có duyên với Tiên Đế.
Khóe miệng Liệt Diễm gian nan xuất hiện nụ cười, phảng phất như tự giễu.
– Vút ——
Lưu quang lấp lóe, thân thể của hắn biến mất khỏi không gian, trước bị truyền tống lên trên lôi đài, sau cùng được đưa đến ngoại giới.
– Liệt Diễm, đào thải!
Giọng nói của Thiên Đạo truyền đến, tuyên bố tràng tỷ đấu này kết thúc.
– Diễm ca!
Uyển Nhi từ đài quan chiến lao xuống, ôm Liệt Diễm vào trong ngực, khóc nước mắt rơi như mưa.
Khi nàng tuổi nhỏ, lúc gặp nạn được nam nhân này cứu, từ đó vẫn luôn đi theo hắn, du lịch qua núi sông tráng lệ, đi qua dãy núi lửa hung hiểm vạn phần, thủy chung một tấc cũng không rời.
Trước khi tới tham gia Đế Vị chi tranh, Uyển Nhi đã từng cầu nguyện không biết bao ngày đêm, cầu nguyện Diễm ca có thể trở thành Tiên Đế, nếu như không được, chí ít cũng bình yên vô sự.
Nước mắt rơi trên gương mặt Liệt Diễm, lại đau ở trong lòng, hắn nhẹ nhàng nâng đầu, lau đi nước mắt cho người ấy, nói:
– Uyển Nhi, đừng khóc ta chỉ là có chút suy yếu mà thôi.
Một trận chiến này bại, nhưng cũng không bị thương quá nặng.
Vân Phi Dương chỉ dựa vào Tử Liên Nghiệp Hỏa phá tan Cửu Trọng Cực Nhạc Hỏa của Liệt Diễm, mà hắn sở dĩ suy yếu, cũng là bởi vì thi triển tuyệt kỹ sinh ra tác dụng phụ.
– Thật sao?
Uyển Nhi khóc nói:
– Đừng gạt ta!
– Thật.
Liệt Diễm khó khăn gạt ra một cái mỉm cười.
Chẳng biết tại sao, hắn đột nhiên phát hiện ôm chính mình Uyển Nhi, so trước kia càng xinh đẹp.
Đúng, đúng.
Trăm năm qua này, vì thành tựu Tiên Đế, cắm đầu tu luyện, lại xem nhẹ người đang tại hồ lớn nhất.
Một khắc này, Liệt Diễm đột nhiên hiểu rõ, dùng hết khí lực cuối cùng, ôm Uyển Nhi, thấp giọng nói:
– Chờ thương thế tốt lên, ta cưới nàng.
Uyển Nhi ngượng ngùng cúi đầu xuống, nhưng cũng yên tâm lại, dù sao, vào lúc này còn nói đùa được, Diễm ca nhất định không có việc gì.
– Vút!
Vân Phi Dương cũng bị truyền tống đi ra, chắp tay nói:
– Đa tạ.
Ánh mắt Liệt Diễm lấp lóe phức tạp lộng lẫy, lại nghĩ đến, vừa rồi hắn dùng Tử Liên Nghiệp Hỏa phá đi Cửu Trọng Cực Nhạc Hỏa của mình, trong lòng càng thêm rung động không thôi.
Đối với chiến thắng của Vân Phi Dương, Lương Âm không ngoài ý muốn, dù sao chưởng khống Tử Liên Nghiệp Hỏa, chỉ luận trên cấp bậc, đã không kém gì Cực Nhạc Hỏa.
Huống chi, thực lực hắn cực mạnh, lại lĩnh ngộ pháp tắc ngũ hành, coi như là gia hỏa Khiếu Liệt Diễm, thực lực đột phá đến Đế cấp, cũng chưa chắc có thể chiếm được tiện nghi.
– Cứ như vậy kết thúc?
Mọi người có chút sụp đổ.
Bọn họ chỉ thấy Tử Liên Nghiệp Hỏa xuất hiện, lại không thấy được trước đó hai loại hỏa diễm mạnh nhất va chạm thế nào, cho nên rất tiếc nuối.
Nhìn xem vừa mắt hay không.
Đơn giản cũng là Vân Phi Dương tế ra Hỏa chủng áp đáy hòm của bản thân, lấy lực lượng mạnh hơn tịnh hóa Cửu Trọng Cực Nhạc Hỏa.
Thánh Hỏa Phật môn, lòng dạ từ bi, cho nên Liệt Diễm cũng không bị thương tổn, chỉ là bởi vì khống chế hỏa diễm siêu nhiên đến cực hạn, mới rơi vào trạng thái hư nhược cực độ.
Sau khi Vân Phi Dương thắng, thành công tấn cấp.
Mà hiện tại hắn ở trong không gian, ba người có tư cách trụ lại cuối cùng vẫn đang điên cuồng giao thủ với đối thủ.
Đã tới bước này rồi, không có ai nguyện ý từ bỏ, dù là có tử vong nguy hiểm cũng phải phấn đấu đến cùng!
– Oanh!
– Oanh!
Trong không gian nào đó, tiếng nổ mạnh bên tai không dứt.
Một người có tư cách bạo phát có thể so với thực lực cấp Tiên Đế, không ngừng liên tục oanh kích.
Nhưng mà, mặc cho lực lượng của hắn mạnh thế nào đi nữa, tên võ giả lõa lồ nửa người trên kia, lại không hề nhúc nhích tí nào, giống như tảng đá!
– Thân thể thật mạnh!
Mọi người kinh thán không thôi.
Có võ giả nói:
– Gia hỏa tóc xù hở ngực này, từ lúc bắt đầu so đấu , đã mặc cho đối phương công kích, không hề định giao thủ.
– Mẹ nó, vậy hắn tấn cấp thế nào?
Có người khó hiểu nói.
Người võ giả kia nói:
– Đánh như thế nào cũng không thể chinh phục, đối thủ hao tổn kiệt sức, sau đó từng tên bị hắn ném ra ngoài.
– …
Mọi người khóe miệng co giật.
Vân Phi Dương cũng đang nhìn nam tử hở ngực kia, thầm nghĩ:
– Thân thể người này đã đạt tới trình độ rất mạnh.
– A!
Đột nhiên, trong một không gian khác truyền đến tiếng kêu thảm tê tâm liệt phế, nhất thời hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Bọn họ nhao nhao nhìn lại, trùng hợp thấy khung cảnh thân thể người đủ tư cách trong không gian bị Lão Tử Bất Bại tứ phân ngũ liệt.
– Mẹ nó!
– Quá tàn nhẫn!
Mọi người thầm mắng trong lòng.
Bọn họ chỉ có thể mắng trong lòng, không dám mắng lớn tiếng, bời vì e ngại tên điên như Lão Tử Bất Bại.
– Khanh Vu Nhiên, đào thải!
– Vút!
Lưu quang lấp lóe, Lão Tử Bất Bại được truyền tống đến lôi đài, trở thành người đủ tư cách thứ hai tấn cấp tứ cường.
– Ai.
– Lại chậm ngươi một bước.
Lão Tử Bất Bại âm u cười nói.
Vân Phi Dương chau mày nói:
– Hi vọng lần sau có thể bắt cặp được với ngươi.
Lão Tử Bất Bại nói:
– Giữa ta với ngươi, phải gặp mặt ở trận chung kết cuối cùng, như vậy mới thú vị.
Vân Phi Dương không nói.
Nếu như thật sự gặp ở trận chung kết, đại biểu cho vòng tiếp theo, tất nhiên sẽ có người bị tàn sát, khiến Chân Vũ Thần Vực lại mất đi một kỳ tài ngút trời.
– Vút!
Tổ không gian thứ ba người chiến thắng cũng được truyền tống đến trên lôi đài.
Nhưng, lại chật vật dị thường.
Đến lúc này, đám người đủ tư cách muốn thắng được, khẳng định phải bạo phát toàn diện, cho nên sau một phen ác chiến khẳng định rất suy yếu.
Sau nửa canh giờ.
Nam nhân hở ngực ném đối thủ trong tình trạng mệt mỏi kiệt sức, đạt được thắng lợi cuối cùng.
Như thế, tứ cường đã chọn ra.
Theo thứ tự là Vân Phi Dương, Lão Tử Bất Bại, Đinh Ngạo, cùng nam tử hở ngực Tề Diệu Dương vừa chiến thắng.
– Vút!
– Vút!
Sau đó, bốn người biến mất khỏi lôi đài, phân biệt xuất hiện ở trong hai không gian độc lập.
Đối thủ bắt cặp là Vân Phi Dương đối chiến với Tề Diệu Dương, Lão Tử Bất Bại đối chiến Đinh Ngạo.
– Lại không bắt cặp được rồi.
Chúng người không biết làm sao lắc đầu.
Dưới cái nhìn của bọn họ, thực lực của Vân Phi Dương cùng Lão Tử Bất Bại cực mạnh, nếu như sớm phối hợp, đây tuyệt đối là trận chiến kinh hãi thế tục dị thường.
– Đinh Ngạo sắp tàn rồi.
– Trước trận chiến tứ cường, hắn vốn đã rất suy yếu, bây giờ lại đụng phải Lão Tử Bất Bại, căn bản không có chút cơ hội.
Võ giả xem chiến dùng ánh mắt đồng tình nhìn Đinh Ngạo đứng trong không gian, mà chính hắn dường như cũng biết, trận chiến này sợ là sẽ dữ nhiều lành ít, ánh mắt hiện ra tuyệt vọng.
– Xoạt!
Đúng vào lúc này, Lão Tử Bất Bại đột nhiên tới gần, dừng trước mặt hắn, âm u cười nói:
– Ngươi đi chết được rồi.
– Xoát! Xoát!
Kiếm quang lấp lóe trước mắt, Đinh Ngạo đứng ở nguyên chỗ, ánh mắt xuất hiện hãi nhiên, thân thể chợt vỡ nát vào hư vô.