Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2070
–
Cung mà Vương Tiến sử dụng gọi Cửu Hoa Cung. Nhìn qua tuy chất phác tự nhiên nhưng vừa xuất hiện đã để các Hoang Đế cảm nhận được phẩm chất của nó tuyệt đối đến Đế cấp!
Mọi người nổi lên lòng tham, có ý định chiếm thành của mình.
Đến cấp độ Đế cấp, các cường giả rất khó đột phá, thường thường sẽ truy cầu các loại vũ khí cùng các loại chí bảo để đề thăng sức chiến đấu bản thân.
Chỉ có điều…Khi bọn hắn thấy Vương Tiến kéo dây cung, một đạo lưu quang hóa thành mũi tên không ngừng ngưng tụ lực lượng, tâm thần bị rung động.
Chỉ cầm một cây cung, sau đó kéo dây cung đã hội tụ lực lượng thiên địa hình thành mũi tên, thật khó tin!
– Nếu không sợ chết…
Vương Tiến ngạo nghễ đứng giữa không trung, nói.
– Thì cứ tới đây.
Sắc mặt đsam Hoang Đế biến hóa, không ai dám liều mạng tiến lên, bởi vì bọn họ biết rõ, đi sẽ không may!
Cung mặc dù tốt nhưng tính mạng bản thân quan trọng hơn…!
Vương Tiến chỉ gọi Cửu Hoa Cung ra, kéo tên liền chấn nhiếp một đám Hoang Đế, quả thật cường thế!
Oanh!
Cũng vào lúc này, khu vực giao chiến truyền đến tiếng nổ.
Vân Phi Dương cùng Truy Vân lần nữa đối kháng, tách ra, đứng giữa không trung.
Trong thời gian ngắn, hai người đã giao thủ hơn mười chiêu, lực lượng phun trào, không gian sớm bị phá thành mảnh nhỏ.
– Sảng khoái!
Ánh mắt Vân Phi Dương cực nóng, nhiệt huyết sôi trào.
Mặc dù sau nhiều lần đối sau, hai tay vẫn nắm chặt Chiến Phủ không còn cảm giác nhưng vẫn vô cùng thoải mái!
– Đến!
Vân Phi Dương hào khí vạn trượng nói.
– Tái chiến!
Khi nói chuyện, huy động chiến phủ, ngang nhiên tiến về hướng Truy lên, tiên hạch trong cơ thể lập loè tia sáng cung cấp lực lượng cho chiến phủ!
“Chậc chậc.”
Vương Tiến kinh ngạc nói.
– Khống chế được vũ khí Đế cấp lại không xuất hiện tình huống kiệt lực, năng lượng tên này thật nhiều!?
Trang bị đẳng cấp cao rất tốt nhưng không phải võ giả Đế cấp thì không thể khống chế, bởi vì không thể liên tục cung cấp năng lượng cuồn cuộn.
Vân Phi Dương lại khác, tiên hạch trong cơ thể hắn có năng lượng nhiều đến kinh người, cho dù người mặc đế giáp, trong tay cầm Đế khí cũng có thể vận dụng tự nhiên, có thể đánh trong một khoảng thời gian dài.
Oanh!
Oanh!
Chiến Phủ liên tục đánh xuống, liên tục truyền đến tiếng nổ đinh tai nhức óc, năng lượng chấn động lan tràn khiến võ giả trong thành trì xa xa sợ hãi.
Ánh mắt đám Hoang Đế tham lam hơn bao giờ hết.
Một Vương cấp phối hợp với trang bị Đế cấp đã có thể dốc sức chiến đấu cùng Truy Vân. Nếu như mình cầm được vũ khí đó, có thể vô địch trong Hoang Đế!
Không được.
Nhất định phải cướp đến tay!
Trong lòng mọi người đều bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để tránh được Vương Tiến, đột ngột tiến đến bắt giữ Vân Phi Dương, cướp lấy chiến phủ.
Xoát!
Đột nhiên, một gã Hoang Đế xuất thủ.
Hắn thi triển thân pháp huyền diệu ý đồ lách qua Vương Tiến tập kích Vân Phi Dương.
Khi tham niệm đạt đến cường độ nhất định, con người sẽ xem nhẹ hết thảy!
– Muốn chết!
Vương Tiến cười lạnh một tiếng, khóa chặt mục tiêu, hai ngón tay buông dây cung, mũi tên mà bay ra.
– CHÍU…U…U!!
Mũi tên hóa thành lưu quang xuyên qua hư không bắn thẳng đến tên Hoang Đế kia!
– Híz…khà…zzz!
Những Hoang Đế đang có ý hành động thấy thế đều hít một hơi lãnh khí.
Từ khi mũi tên bắn ra cho đến khi xuất hiện trước người Hoang Đế kia chỉ trong nháy mắt, tốc độ nhanh đến mức để cho bọn họ khó tin!
– Không tốt!
Khi Hoang Đế bị nhắm đến ý thức được có việc không ổn, lập tức nghe “PHỐC” một tiếng, mũi tên hung hăng đâm vào ngực, lực lượng mạnh mẽ bộc phát, đẩy hắn bay ra xa mấy ngàn dặm, rồi bị đính lên một ngọn núi!
“Oa! “
Tên Hoang Đế kia phun máu, thần sắc dữ tợn, không nhúc nhích dán trên thạch bích, cả người suy yếu.
Mọi người kinh hãi.
Thực lực Hoang Đế bị ghim trên ngọn núi không kém mình bao nhiêu, vậy mà lại dễ dàng bị bắn trọng thương, thực lực đối phương khủng bố đến bực nào!?
– Vương gia gia.
Trầm Tiểu Vũ nhìn gã Hoang Đế bị ghim kia, khó hiểu hỏi.
– Tại sao ngài lại giải quyết hắn luôn?
Vương Tiến cười nói:
– Có thể tu luyện đến cấp độ này không dễ, cho hắn một cơ hội sống sót.
Lời này của hắn có chút không biết xấu hổ.
Dù sao thì trong Tuyệt Địa, chính tay hắn ta đã giết chết hai người đồng đội của mình.
Trầm Tiểu Vũ cười nói.
– Thì ra Vương gia gia cũng có một mặt nhân từ!
– Cũng không hẳn…
Vương Tiến cười cười, tiếp theo kéo dây cung, lần này ngưng tụ ra năm mũi tên.
Vù vù!
Thiên địa thuộc tính tại được dẫn dắt từ bốn phương tám hướng, hội tụ thành năm mũi tên.
– Chư vị.
Vương Tiến nhìn về phía những tên Hoang Đế còn lại, cười nói:
– Nếu như còn có ai dám đi tới, kết cục sẽ giống tên kia!
Xoát!
Đám Hoang Đế nhao nhao lui về sau.
Bọn hắn đang dùng hành động nói cho đối phương biết, mình tuyệt sẽ không tới gần!
Vương Tiến bắn một mũi tên xuyên qua hư không, ghim một gã Hoang Đế trên ngọn núi cách đây hàng ngàn dặm, đánh tan ý nghĩ xấu của đám Hoang Đế.
Đương nhiên.
Cũng rung Truy Vân đang giao thủ!
Người tiểu tử kia mời tới giúp đỡ có thực lực thật hung hãn, mình ở trước mặt hắn, chỉ sợ cũng chỉ bị ngược!
Xoát!
Đúng vào lúc này, Vân Phi Dương vung Chiến Phủ đánh xuống mang theo lực lượng vẫn cường thế trước sau như một!
Truy Vân đang kiêng kị Vương Tiến, chiến ý biến mất, sau khi cầm thương hóa giải công kích liền thi triển thân pháp, lui ra.
Hắn không dám đánh tiếp, sợ Vân Phi Dương gọi tên kia tới đây giúp đỡ, đột nhiên cho mình một mũi tên, đến lúc đó thì khóc cũng không có chỗ mà khóc!
Đương nhiên.
Cho dù có bay nhanh cũng không thể nào thoát được cảm giác lực bất tòng tâm.
Dù sao, sau một phen giao thủ tiêu hao không ít năng lượng, lại không có cách nào bắt được đối phương, chỉ có thể lui lại.
– Chạy cái gì!
Vân Phi Dương đuổi theo.
– Lão tử còn chưa có đánh đủ đâu!
Nhưng khi hắn hô một câu này, Truy Vân chạy càng nhanh, lập tức hóa thành lưu quang biến mất ở chân trời.
Đám Hoang Đế trấn thủ trận pháp phòng ngự thấy tình thế không ổn, cũng nhao nhao chạy trốn.
Lão đại cũng đã chạy, mấy ngàn Hoang Vương cũng không dám đứng đấy, cả đám thi triển thân pháp, người sau nhanh hơn người trước!
Trong chốc lát.
Trước trận pháp phòng ngự…trống không.
Thấy bọn họ đều bị dọa chạy, Vân Phi Dương thu hồi Liệt Thiên Phủ, xoay người nói.
– Các ngươi cứ để ta trở về như vậy?
Chúng Hoang Đế co giật khóe miệng nghĩ thầm, ngươi mau trở về đi, Tác La Vực chúng ta sẽ được bình yên.
Vân Phi Dương đứng trước trận pháp lưu quang, nhún nhún vai nói.
– Vân mỗ cáo từ, ngày khác lại đến chơi!
Vừa dứt lời hắn đã kéo ta Trầm Tiểu Vũ đi vào trận pháp.
Về phần Vương Tiến thì thu hồi Cửu Hoa Cung đi sát phía sau.
– Chư vị.
– Chúng ta nên làm cái gì?
Đám hoang Đế Tác La Vực ủ rũ.
Bọn hắn nghe ra trong lời của Vân Phi Dương, tương lại nhất định sẽ còn đến Tác La Vực. Đến lúc đó sẽ lại thêm một hồi gió tanh mưa máu…!